Nghe thấy Giang Nguyên nói vậy, đồng tử của người đàn ông co rụt lại, sau đó lại gắng gượng tươi cười, gật đầu, vẻ mặt coi thường nói:
- Không sao cả...
Giang Nguyên cũng gật đầu. Hắn cũng chỉ nhắc nhở đối phương một chút để chuẩn bị mà thôi. Đau đớn sau đó cũng không phải là quá sức chịu đựng.
Mấy người bên cạnh giờ cũng tò mò nhìn lại, thấy sắc mặt người đàn ông giờ đã hơi trắng bệch, lúc này lòng đều căng thẳng. Người đàn ông tên Lý Dương Lâm này nổi tiếng gan lỳ, giờ sắc mặt cũng trở thành như vậy, đủ để biết đau tới mức nào rồi. Tiếp theo lại còn đau hơn... Chỉ tưởng tượng nếu mình bị, sắc mặt vài người cũng tái đi.
Giang Nguyên vô cùng cần thầm dùng kìm gắp mảnh xương vỡ ra, đồng thời trực tiếp bẻ gẫy một vài mẩu xương có đầu sắc còn sót lại. Mà mỗi lần hắn bẻ, khóe miệng người đàn ông lại khẽ giật giật run rẩy. May. mà tay chân Giang Nguyên cũng rất nhanh, chỉ chừng một hai phút đồng hồ là đã dọn sạch hết mảnh xương vỡ.
Ngẩng đầu nhìn người đàn ông, chỉ thấy sắc mặt của ông ta giờ đã trắng bệch hoàn toàn, trán đây mồ hồi như hạt đậu:
- Đúng là một Hán tử...
Lúc này Giang Nguyên không nén nổi khen một tiếng. Chỉ đơn thuần việc này, người đàn ông này đã hoàn toàn có thể sánh với những người trong đội của hắn trước kia.
Người đàn ông đưa tay lau mồ hôi, cố sức gật đầu với Giang Nguyên, cười nói:
- Bác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-pham-thien-y/3410297/chuong-580.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.