Nhìn dáng vẻ bác sĩ luống cuống tay chân như vậy, Giang Nguyên cau mày nói:
- Nơi này chỉ có một bác sĩ sao?
- Ôi... Vốn là có bốn bác sĩ, nhưng bác sĩ Lý và bác sĩ Hoàng đều bị chôn rồi. Hiện tại mọi người còn chưa moi ra được. Nhà bác sĩ Triệu trong huyện thành không biết thế nào nữa. Hôm qua là bác sĩ Đào trực phòng bệnh, may mà đại sảnh không sụp xuống...
Sắc mặt một người dân khó coi, thở dài nói, ra hiệu:
- Phòng hộ sĩ Tiểu Dương cũng sụp, vừa mới được mọi người cứu ra. Đáng tiếc thật, một cô gái thật tốt như vậy...
Một người dân khác giờ cũng không nén nổi thở dài, nói:
- Hơn nữa bác sĩ Đào là bác sĩ nội khoa, không phải bác sĩ ngoại. Còn may là ông ấy biết cũng nhiều... Nếu không thì giờ chúng ta cũng không biết phải làm gì đây!
Nghe thấy những lời này, Giang Nguyên chậm rãi gật đầu.
- Sợ là bị gãy xương rồi... Cần chụp X-quang. Hiện tại tôi chỉ có thể cố định trước một chút, chờ tới lúc đường thông, sẽ phải ra ngoài nối xương...
Lúc này giọng bác sĩ Đào vô tình truyền ra ngoài, trong giọng nói tràn ngập uể oải và bất đắc dĩ.
- Bác sĩ Đào, ông cố nối xương cho cha tôi một chút đi... Không biết bao giờ đường mới thông, không biết cha tôi có chịu được lâu như vậy không...
Con của bệnh nhân kia lúc này tràn đầy bất lực. Gã cũng hiểu rõ bác sĩ Đào chỉ chuyên nội khoa, nhưng trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-pham-thien-y/3410289/chuong-572.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.