Nhìn Giang Nguyên cúi đầu hắn, trong lòng Dương Vân Dương cũng thầm thở dài. Mặc dù ông không biết rốt cục Giang Nguyên có quan hệ bạn bè thế nào nhưng. nhìn dáng vẻ của Giang Nguyên thì ông biết sợ rằng người bạn này cực kỳ quan trọng với Giang Nguyên. Ông đang lo lắng có nên an ủi hắn một hai câu không.
Giang Nguyên đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía Dương Vân Dương, nói:
~ Trưởng ban... Tôi muốn đi một chuyến tới Lỗ Sơn. Ông có thể giúp tôi nghĩ biện pháp không?
- Đi Lỗ Sơn? Dương Vân Dương ngẩn người.
- Đúng... Đi Lỗ Sơn. Tôi muốn nhanh chóng tới Lỗ Sơn...
Giang Nguyên yên lặng nhìn Dương Vân Dương, trầm giọng nói.
Nhìn ánh mắt bình tĩnh của Giang Nguyên, Dương Vân Dương nhẹ nhàng thở dài.
Nửa giờ sau, Giang Nguyên ngồi trên một chiếc. chuyên cơn lớn bay thẳng từ Yên Kinh tới Xuyên Tỉnh.
Phi cơ này rất lớn, trên máy bay cũng rất nhiều người nhưng lại cực kỳ yên tĩnh. Ít nhất trừ mấy nhân viên công tác đi qua đi lại, mọi người đều ngồi yên tĩnh trên ghế của mình, chỉ ngẫu nhiên thì thầm trao đổi, giống như sợ kinh động tới người nào đó.
Giang Nguyên vẫn mặc một bộ quần áo như trước kia, lưng đeo ba lô, lẳng lặng ngồi ở một vị trí cạnh cửa phụ của cabin, giống như đang nhắm mắt dưỡng thần. Mà bền cạnh là một đám nhân viên công vụ ăn mặc tây trang, hoặc là đội viên đội cứu hộ mặc đồ đặc chủng. Lúc này bọn họ đều dùng ánh mắt quái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-pham-thien-y/3410277/chuong-560.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.