- Anh đưa tôi đến ngọn núi đó giùm.
Giang Nguyên không chút do dự chỉ vào ngọn núi trước mặt.
Sau khi đáp xuống đỉnh núi, Giang Nguyên cũng không chần chừ, nhìn xuống vách núi hai nơi, rất nhanh xác định được vị trí của vách núi trong giấc mộng.
Nhưng sau khi Giang Nguyên đi xuống, tìm được nơi mà người đàn ông trung niên đã tìm được Mộc Long Căn, nhưng hắn tìm mãi vẫn không tìm thấy sự tồn tại của nó.
Đứng giữa không trung, Giang Nguyên nhẹ nhàng lau mồ hôi, quay đầu nhìn hoàn cảnh trống rỗng xung quanh, có chút cười khổ. Quả nhiên không đơn giản như: vậy.
Một ngày trôi qua, vẫn không tìm được Mộc Long Căn, nhưng Giang Nguyên lại hái được hai gốc sơn tham bốn năm chục năm. Còn lại thì chẳng có thu hoạch gì đặc biệt.
Khi hắn trở về nhà, Kim sư phụ lại cười khổ chỉ vào đống dây leo khô trong sân, lắc đầu:
~ Hôm nay, một nhánh cùng loại cũng không có, chỉ có vài nhánh giống như ngày hôm qua.
- Không sao đâu. Từ từ sẽ có.
Nhìn thấy đống dây leo này, Giang Nguyên cũng chỉ có thể mỉm cười đáp lời. Mặc kệ có hay không, chung quy vẫn có vài phần cơ hội
Nhưng tâm trạng của gia đình Kim sư phụ cũng không tệ lắm. Nhờ có trực thăng, bọn họ có thể đến được những ngọn núi khó đến. Mặc dù tốc độ không nhanh bằng Giang Nguyên, không hái chuẩn xác bằng hắn, nhưng cũng thu hoạch được một gốc sơn tham bốn chục năm.
Một gốc sơn tham đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-pham-thien-y/3410250/chuong-533.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.