Sau khi mời trà xong, Giang Nguyên mới trở lại vị trí của mình, cười nói:
- Không biết Tuyên bá bá đến lúc này là có chuyện gì quan trọng hay không?
Người đàn ông mỉm cười, đứng lên, chắp tay nói với Giang Nguyên:
- Tôi có hai việc. Việc thứ nhất chính là cảm ơn bác sĩ Giang đã viện thủ cho Tử Nguyệt lúc trước. Nghe là hai việc, trong lòng Giang Nguyên lại cười khổ, nhưng thấy đối phương chắp tay, hắn vội vàng đứng dậy chắp tay đáp lễ:
- Tuyên bá bá khách sáo rồi. Đó chỉ là trùng hợp, không tính là gì.
- Không thể nói như vậy. Người đàn ông nói tiếp:
- Tử Nguyệt chính là nhân tài kiệt xuất đời thứ ba của Tuyên gia chúng tôi. Bác sĩ Giang cứu Tử Nguyệt, cũng chính là có ân với Tuyên gia chúng tôi.
Nói xong, liền móc từ trong túi ra một phong bì khá mỏng đặt lên trên bàn khám bệnh của Giang Nguyên, nói:
- Đây chính là tâm ý nho nhỏ của Tuyên gia, mong rằng bác sĩ Giang đừng từ chối.
Nhìn phong bì trên bàn, hai mắt Giang Nguyên nheo. lại, rồi quay sang nhìn người đàn ông trung niên, âm thầm thở dài:
- Nếu Tuyên bá bá đã khách sáo như thế, tôi không nhận thì thật là bất kính.
'Thấy Giang Nguyên không từ chối, người đàn ông trung niên có chút sửng sốt, nhưng nhìn ánh mắt trong suốt của hẳn, ông hơi rùng mình. Chàng thanh niên này. quả thật không đơn giản, đã đoán được ý định của ông.
Nhưng rồi cũng thở phào nhẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-pham-thien-y/3410181/chuong-464.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.