- Cho nên ... Anh liền phế tay phải của tôi đi?
Ánh mắt người thanh niên lộ một tia oán hận và vẻ mặt muốn tìm hiểu thật rõ.
Giang Nguyên gật đầu nói:
- Không chỉ phế đi tay phải của cậu, hơn nữa sau này cậu cũng không có khả năng ra tay lần nữa đâu...
- Ha ha...
Thanh niên vừa cười thảm, vừa ho ra máu không ngừng. Lúc này Giang Nguyên cũng không dừng lại lâu hơn mà chậm rãi đi xuống núi, trong lòng mang theo. một tia bất đắc dĩ, cũng than khẽ.
Quyền lực thật là một thứ đáng sợ. Giang Nguyên cũng hiểu rõ từ lâu, nhưng hôm nay hắn mới cảm nhận được chính thức, cái gì gọi là muốn giết một người lại không dám giết. Biết rõ đối phương muốn tới lấy mạng mình nhưng mình lại không thể hành động như trước kia, tùy ý ân cừu. Cảm giác này thật đáng sợ.
Cho nên Giang Nguyên vừa đi xuống núi vừa than thở, vừa quay đầu nhìn quanh.
- Cái gì? Miêu Ưng bị đánh trọng thương rồi? Tay cũng bị phế rồi?
Trương Nghĩa Quân nhìn Lý Cương một bên, sắc mặt tái mét, kinh ngạc nói:
- Tại sao lại như vậy? Làm sao bây giờ? Phải làm sao bây giờ? Biết ăn nói sao với cục bảo an đây? Nếu ông nội tôi mà biết thì làm sao?
Lúc này sắc mặt Lý Cương cũng xanh mét. Miêu Ưng là đặc vệ bên cạnh tổng giám đốc Trương, giờ đột nhiên xảy ra chuyện, tổng giám đốc Trương không có khả năng không hỏi tới. Hơn nữa cục bảo an cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-pham-thien-y/3410126/chuong-409.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.