- Đồ nhà quê...
Phan Hiểu Hiểu ở bên khế hừ một tiếng dẩu môi nói:
- Ngày mai tôi dẫn anh đi ngắm Cố cung... Ngắm Cố cung rồi anh mới miễn cưỡng được coi như đã đến Bắc Kinh.
- Cố Cung?
Giang Nguyên nghe thấy vậy trong mắt liền lóe lên tia chờ mong, gật đầu nói:
- Nhất định phải đi xem một chút. Nhưng không biết Minh Nhi có thời gian không!
Lúc này Phan Hiểu Hiểu mới nhìn Giang Nguyên, trên vẻ mặt đáng yêu lộ tia tò mò, nhìn Giang Nguyên nói:
- Đúng rồi, ngươi đột nhiên chạy đến Bắc Kinh làm gì vậy?
- Nhớ cô... Câu này chưa cần thông qua não suy nghĩ đã bật ra
khỏi miệng. Lúc này Giang Nguyên đột nhiên cảm thấy miệng mình thật đê tiện, vì mặt của Phan Hiểu Hiểu trong nháy mắt đã ửng hồng. Sau đó cái miệng nhỏ. nhắn của cô lại dẫu lên, sau đó nữa thì... chân hắn đau nhói.
- Ai ui... Cô tuổi ngựa à?! Sao lúc nào cũng đá người †a vậy?
Mặt mày Giang Nguyên nhăn nhó nhìn Phan Hiểu Hiểu nói.
- Đàn ông các anh chẳng ai tốt đẹp cả...
Phan Hiểu Hiểu trừng mắt đáng yêu, nhìn Giang Nguyên lầm bầm nói:
- Vốn tôi cứ nghĩ anh sẽ tốt hơn một chút, không ngờ cũng cùng một giuộc cả!
Giang Nguyên nhìn bộ dạng hầm hừ của Phan Hiểu Hiểu cũng đành bất đắc dĩ nhún vai, lắc đầu thở dài, nói:
- Được rồi được rồi, tùy cô, cô nói không phải thứ tốt đẹp thì không phải thứ tốt đẹp...
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-pham-thien-y/3410082/chuong-365.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.