Lúc này hắn mới nhìn rõ được đối phương. Đó là một gã thanh niên khá đẹp trai, nhưng gương mặt tràn đây hung hãn, vẫn không buông tha cho lão Chu đang cuống quýt xin lỗi.
Giang Nguyên nhìn tình huống trước mặt, trong lòng đã có phỏng đoán. Nói về trách nhiệm, tuyệt đối phải là trách nhiệm của đối phương, không hề liên quan đến lão Chu. Nhưng nhìn vào chỗ hai xe chạm nhau, rồi nhìn biển số của đối phương, hắn liền cau mày.
- Bảng số xe chữ V?
Giang Nguyên rốt cuộc cũng biết tại sao lão Chu bị đánh cũng không đánh lại, lại còn cuống quýt xin lỗi.
- Mắt của ông bị mù à? Không thấy xe của tôi sao? Còn dám đụng chiếc xe mới mua của lão tử? Mẹ kiếp.
Gã thanh niên đánh cho cơ thể lão Chu run lên, lui về phía sau, lại tiếp tục huy quyền đánh tiếp.
Thấy gã thanh niên ngang ngược như vậy, Giang Nguyên bước lên, dùng tay nắm lấy cổ tay đối phương, trầm giọng nói:
~ Vị huynh đệ này, có chuyện gì thì từ từ nói, đừng đánh người ta chứ.
Gã thanh niên bị người ta nắm lấy cổ tay, cố dùng sức vung ra, nhưng phát hiện tay đối phương giống như kềm sắt, xiết chặt cổ tay của mình, muốn động cũng không động được.
Hai mắt trừng lên, nhấc chân đá vào Giang Nguyên. ~- Người có luyện võ à?
Nhìn khí thế của đối phương, ánh mắt Giang Nguyên có chút ngưng trọng, nhưng không né tránh, nhẹ nhàng nhấc chân, khiến cho bàn chân của đối phương đá vào bắp chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-pham-thien-y/3410079/chuong-362.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.