Astate đột nhiên hưng phấn nói với Giang Nguyên. - Rượu ngon?
Ánh mắt Giang Nguyên sáng lên. Astate nói là rượu ngon thì tất nhiên sẽ là rượu ngon, liên tục gật đầu:
- Được.
Nhưng trong lòng lại nghĩ đến một chuyện, sắc mặt cứng đờ, ngực lại đau.
- Rượu ngon bình thường sẽ không rẻ.
Astate nói giảm 20% thì giảm 20%. Khi Giang Nguyên tính tiền, nụ cười trên mặt rạng rỡ hơn vài phần. Lần này hắn tiết kiệm được hai ngàn
Hai ngàn.
Đúng vậy, hai ngàn.
Học sinh trung học cũng tính được bữa cơm này người nào đó ít nhất cũng phải trả tám ngàn.
- Hôm nay rượu thật sự rất ngon.
Tuyên Tử Nguyệt dường như rất hoài niệm bình rượu vừa rồi.
Nghe được lời này, người nào đó lại ôm ngực, chỉ cảm thấy tim của mình không ngừng co rút, thầm nghĩ:
- Sáu ngàn năm trăm một bình rượu đấy.
Nhớ đến bàn tay run run khi quẹt thẻ, ký tên của mình, Giang Nguyên cảm thấy hôm nay chẳng những hắn phải tốn tiền mà còn mất hết mặt mũi.
Trước kia, có bữa tiệc nào mà hắn ăn ít hơn hôm nay đâu?
Một mình hắn đối mặt với nhiều rắn hổ mang cũng không run rẩy, như thế nào lại run lên trước mấy con số?
Giang Nguyên oán hận đánh vào mặt của mình. Tiền thì mất, mặt mũi cũng mất.
Sau khi Tuyên Tử Nguyệt đưa hắn đến bệnh viện số 1, khi xuống xe, Giang Nguyên cười một cách miễn cưỡng.
~ Tiền, tôi muốn kiếm tiền.
Giang Nguyên thở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-pham-thien-y/3410074/chuong-357.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.