Giang Nguyên cười gật đầu nói:
- Sư phụ, con đã nói là con có thể tìm được mà người còn không tin... Bây giờ người tin rồi chứ!
- Ôi... Hơn ba mươi năm!
Nghe thấy lời này của Giang Nguyên, Hồ lão y sư vẻ mặt cảm thán nhìn Lão sơn sâm trong tay, sau đó nhìn Giang Nguyên. Mặc dù trong lòng ông vẫn tràn ngập sự nghỉ hoặc nhưng không hỏi Giang Nguyên nữa. Tình hình bên Lưu Hà ông cũng biết, Lão sơn sâm không thể nào dễ tìm như vậy, càng không nói đến cây sâm hơn ba mươi năm này.
- Được, nếu con đã tìm được thì ta nhận, nhưng tiền vẫn tính cho con...
Hồ lão y sư cười nhìn Giang Nguyên nói:
- Con có thể tìm được cái này e là cũng không dễ dàng gì, ngày mai ta đưa tiền cho con!
- Sư phụ... Cây Lão sơn sâm kia là do con dùng, con nói rồi con tìm cây khác đưa cho người, người đừng tính toán rõ ràng với con như vậy...
Nghe thấy Hồ lão y sư định tính tiền đưa cho mình, Giang Nguyên có chút rối rắm.
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Giang Nguyên, Hồ lão y sư cũng cười gật đầu nói:
- Vậy được, vậy nói sau đi!
Nếu Giang Nguyên đã về rồi thì buổi chiều hẳn lại thay Hồ lão y sư đến Đại học Đông Bắc dạy lớp năm hai khoa Y học lâm sàng.
Các học trò khoa Y học lâm sàng này vì chuyện của mấy đàn anh năm bốn khoa Y học lâm sàng lần này nên càng gần gũi hơn với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-pham-thien-y/3409976/chuong-259.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.