Đương nhiên, đây cũng chỉ là tạm thời, rất nhanh ngoài cửa xuất hiện một bệnh nhân. Nhìn thấy trong phòng khám chỉ có hai bác sĩ trẻ tuổi, cũng không biết ngồi bên nào, đành cười hỏi:
- Hôm nay Hồ lão y sư không có ở đây sao?
- Vâng, nếu anh đến xem bệnh, vậy để bác sĩ Giang khám trước.
Trương Nhạc cười nói. - Vâng.
Người bệnh vội vàng gật đầu, sau đó ngồi xuống chỗ Giang Nguyên.
Khám xong cho người bệnh này, Trương Nhạc liền cầm quyển trung y lâm sàng lên xem, còn Giang Nguyên thì tiện tay rút quyển nội khoa ra nhìn.
Mới lật được vài tờ, Giang Nguyên bắt đầu thất thần.
Trước mắt hiện lên hình ảnh tự bạo lúc trước.
- Đó là một con mèo, một con mèo béo múp, màu đỏ.
- Nhưng đó là mèo sống hay mèo chết? Bị nhốt trong bình thủy tinh lâu như vậy, lại đặt trong một cái rương chống đạn có khóa mật mã, ngay cả đội trưởng cũng không mở ra được. Chẳng lẽ lại không chết ngạt sao?
- Khi đó, con mèo giống như là đang ngủ, cuộn đầu vào cái đuôi của mình, không giống như đã chết.
- Uy lực của quả bom kia cũng không yếu. Đội trưởng để lại cho mình tự bạo, ít nhất có thể diệt sạch mọi người trong phạm vi mười thước. Đám người kia vừa lúc chạy đến, ít nhất cũng phải chết mười mấy người. Con mèo này, ặc, được rồi, xem như mày phụ thể vào tao, bám vào cánh tay tao mà sống.
- Nhưng con mèo này cũng khá kỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-pham-thien-y/3409875/chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.