Đồ đệ của Ngô lão là Dương Thiên Hà nâng ly rượu, vẻ mặt kính nể nói với Giang Nguyên:
- Hôm nay vi huynh mới biết được cái gì gọi là thiên tài. Giang sư đệ xem như đã cảnh tỉnh sư huynh đệ chúng tôi.
- Đúng đúng, Giang sư đệ, tôi cũng mời cậu một ly. Hôm nay nhìn thấy cậu, vi huynh thật sự xấu hổ đến cực điểm.
Đồ đệ của Vương lão cũng nâng ly rượu nói với
Giang Nguyên.
Thấy hai vị sư huynh kính rượu, Giang Nguyên cũng đành bưng ly rượu lên, cười nói:
- Hai vị sư huynh quá khen rồi, tiểu đệ cũng chỉ là may mắn quen thuộc với chứng bệnh này mà thôi. Chỉ là may mắn, may mắn.
Hồ lão cười tủm tỉm nhìn ba người nâng ly, sau đó nói với Trương Nhạc bên cạnh:
- Trương Nhạc, kính rượu hai vị lão sư đi. - Vâng.
'Trương Nhạc đang bị lạnh nhạt, trong lòng cảm thấy không vui, nghe sư phụ nói, liền vội vàng nâng ly kính hai vị lão sư.
Buổi trưa, Giang Nguyên uống cũng không nhiều, sau khi uống được hai ly thì bị Hồ lão chặn lại.
- Chiều nay Giang Nguyên còn phải đến trường Đông Nguyên dạy, uống tạm hai ly thôi. Chờ có cơ hội, sẽ bảo. nó kính hai vị lão sư mấy ly.
Nghe Hồ lão nói, hai vị lão sư vừa kinh hãi lẫn ngạc nhiên:
- Tiểu Giang còn dạy ở trường Đông Đại sao? - Đúng vậy. Hồ lão mỉm cười vuốt râu:
- Giáo viên của trường Đông Nguyên có chút thiếu hụt, cho nên đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-pham-thien-y/3409867/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.