Giang Nguyên ngẩng đầu, ôm quyền nói:
- Vậy xin hỏi Trương lão y sư cho rằng căn bệnh này là gì? Xin mời chỉ giáo.
- Cậu dùng Hoàng Liên, Thiên Hoa Phấn, Sinh Địa, mật ong...tổng cộng tám vị thuốc, rõ ràng là có tác dụng. thanh nhiệt bổ phổi. Nhưng nó có liên quan gì đến bệnh tình của người bệnh đâu? Người bệnh bị đau đầu, choáng váng, dễ cáu, ven lưỡi mầu hồng, rêu trắng, mạch hồng sác, là triệu chứng của Can dương thượng cang, có thể dùng Thiên Ma Câu Đằng Ẩm để phục dụng.
Nói đến đây, Trương Nguyệt Chánh vuốt râu cười lạnh:
- Đơn thuốc này cậu kê quả thật rất hào phóng, nhưng thực chất lại làm trò hề cho thiên hạ, làm mất hết thể diện của lão Hồ. Biện chứng so với chứng bệnh thật sự cách xa nhau mười tám vạn dặm. Nếu cậu là đệ tử của tôi, hừ hừ...
Nghe được lời này, sắc mặt mọi người đều trầm xuống. Lời của Trương Nguyệt Chánh quả thật đủ tàn nhẫn, mang cả sư phụ lẫn đệ tử vào giáo huấn.
Sắc mặt Hồ lão phát lạnh, đang định lên tiếng, đột nhiên nghe Giang Nguyên hỏi:
- Lời của Trương y sư sai rồi.
Giang Nguyên nói ra, mọi người đều kinh ngạc nhìn hắn, không biết lời này của hắn là có ý gì. Chẳng lế hắn cho rằng Trương lão y sư sai mà hắn không sai?
Chỉ thấy sắc mặt Giang Nguyên lạnh nhạt, nhưng ánh mắt lại nghiêm túc, kiên định nhìn Trương lão, lại hiện lên nụ cười cổ quái, vừa trào phúng lại có tiếc hận.
Nhìn thấy biểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-pham-thien-y/3409863/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.