'Thấy Giang Nguyên cầm bút lên, Trương lão nói với đám người Hồ lão:
~ Tiểu Giang đúng là đủ dũng khí. Chứng bệnh này, lão phu cũng phải nhiều lần khảo cứu mới bắt đúng bệnh. Đáng tiếc là anh ta lại bị điều đến Vân Giang. Nếu không, chỉ cần uống thêm một đơn thuốc nữa là ổn.
- Này này lão Trương, anh cũng đừng vội kết luận như vậy, cứ để Giang Nguyên kê đơn đi.
Lúc này Hồ lão đã có niềm tin mười phần, vội vàng lên tiếng ngăn cản Trương lão tiếp tục đắc ý.
Hai vị lão đồng chí bên cạnh liên tục gật đầu. Nói thẳng ra, da mặt của lão Trương Nguyệt Chánh này quá dày. Nếu anh trị hết bệnh cho người ta, người ta còn chạy đến chỗ của Hồ lão?
Bị Hồ lão nói như vậy, lại thấy hai đồng nghiệp khác. liên tục gật đầu, gương mặt Trương lão không khỏi đỏ lên, biết được vừa rồi ông đã khoe khoang quá mức.
Nhưng mặc kệ thế nào, bệnh nhân của ông chạy đến chỗ lão Hồ, thể diện của ông xem như đã mất hết. Dù sao cũng phải lấy lại danh dự, liền ho khan một tiếng, sau đó nói với chàng thanh niên đằng sau:
- Kỳ Bân, lần trước con đã khám qua cho Triệu sư phụ. Bây giờ con hãy bắt mạch lại thử xem, xem bệnh tình có biến hóa gì không, rồi bình phẩm đơn thuốc của Tiểu Giang như thế nào.
Nghe Trương lão nói xong, sắc mặt Hồ lão hơi thay. đổi, ánh mắt nheo lại. Ngay cả Trương Nhạc bên cạnh cũng cảm thấy ngạc nhiên.
Ngô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-pham-thien-y/3409857/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.