Nhìn thấy bộ dạng này của Trương Chí, Giang Nguyên khẽ cười. Hản chỉ mới khẽ đưa chân lên, sau đó đợi chân Trương Chí đá sang, mũi chân mình vừa hay đụng lên thần kinh tê trên mặt sau đầu gối của Trương Chí.
Rất nhiều người đã từng trải qua chuyện này. Đặc biệt là ở chỗ khuỷu tay, không cẩn thận đụng phải vật cứng, nếu vừa vặn đúng trúng chỗ này, ngay lập tức cả cánh tay sẽ vừa tê vừa căng, đây gọi là đau thấu ông trời... Giờ Trương Chí đang rơi vào trạng thái như vậy.
~ Khì... Đã vào đây rồi còn dám kiêu ngạo à?
Người kia đi vào sau Trương Chí, nhìn thấy Trương Chí đang ôm chân, vừa nhún vừa nhảy, sắc mặt biến đổi, bước qua cầm một cây côn cảnh sát đánh về phía Giang Nguyên.
Nhìn thấy người nọ mặc cảnh phục, Giang Nguyên nhướng mày. Hắn đưa tay giữ cây côn cảnh sát của đối phương lại, sau đó khẽ dùng sức đoạt cây côn trong tay đối phương.
~ Hai thằng Hồ Bưu làm ăn thế nào vậy? Người nọ thấy Giang Nguyên không bị còng lại, hơn nữa còn cướp côn cảnh sát của mình, lập tức biến sắc. Y vội vàng lui ra sau hai bước, đưa tay rút súng ra, chỉ vê
phía Giang Nguyên, cười lạnh nói
~ Thằng ranh... ngoan ngoãn thả thứ đó xuống, nếu không sẽ tăng thêm một tội, tội tấn công cảnh sát không. dễ gánh đâu!
Giang Nguyên cười khẽ tiện tay vứt côn cảnh sát đi, sau đó lại từ từ tựa lên ghế, tay chống cằm, nhìn tên cảnh sát, lại nhìn tên Trương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-pham-thien-y/3409810/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.