Nhìn Giang Nguyên đi theo hai viên cảnh sát ra ngoài, Hồ lão y sư đi theo sau. Những bác sĩ và y tá khác của phòng khám đều đuổi the, nhìn Giang Nguyên lên xe. Tất cả mọi người đều biết chắc chăn chỉ có chuyện hôm qua mới khiến Giang Nguyên rơi vào hoàn cảnh hiện nay.
Cả đám ai nấy đều lo lắng nhìn theo, sau đó quay sang nhìn Hồ lão y sư. Hồ lão y sư đứng ở cửa, xanh mặt, đột nhiên trầm giọng nói:
- Giang Nguyên... Ta sẽ nhanh chóng nghĩ cách đưa con ra, chắc chắn sẽ không sao đâu!
Giang Nguyên cười gật đầu. Hắn không chút nghỉ ngờ lời của Hồ lão y sư, sau đó quay người lên xe.
Hai cảnh sát nhìn thấy Giang Nguyên lên xe liền đóng “bịch” cửa xe lại, không dám dừng lấy một khắc _ nhanh chóng lái xe đi.
Hai người nhìn Giang Nguyên qua gương chiếu hậu, sau đó liếc nhìn nhau rồi nở nụ cười lạnh. Ở ngoài mọi người sẽ chú ý đến mày, nhưng mày đã lên xe rồi, đợi đến đồn rồi, xem thằng nhãi mày còn có thể ngang ngược nữa không? Đến lúc đó chẳng phải để bọn tao mặc sức chà đạp sao?
Lúc này một cảnh sát lái xe, còn người kia thì bắt đầu gọi điện thoại:
- Đồn trưởng Vương, chúng tôi đã bắt được rồi, vâng... sẽ lập tức trở về đồn!
Sau khi ngắt điện thoại, viên cảnh sát này cười âm hiểm nhìn Giang Nguyên đang ngồi sau, sau đó không hề e dè nói với viên cảnh sát đang lái xe:
~ Đồn trưởng Vương nói dẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-pham-thien-y/3409808/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.