Giang Nguyên ngạc nhiên nhìn cái kính đen mà Hồ lão đưa cho.
- Đeo đi. Đây là ta cố ý mua cho cậu, mang vào hẳn không tệ.
Nhìn biểu hiện kinh ngạc của Giang Nguyên, Hồ lão mỉm cười, nhét cặp mắt kính vào tay hắn.
Giang Nguyên thầm nói trong lòng: Mắt của mình vẫn tốt, mang kính mắt làm gì?
Tuy nhiên, mặc dù cặp mắt kính màu đen, nhưng nhìn qua cũng giống như mấy loại kính đen mà mấy nhân viên văn phòng hay mang đi làm, cũng không phải dành cho mấy ông già. Trước kia khi chấp hành nhiệm vụ ở nước ngoài, Giang Nguyên cũng đã từng mang qua mấy loại mắt kính như thế này.
Lập tức thở phào một hơi, hắn đeo cặp mắt kính lên, muốn xem Hồ lão hôm nay rốt cuộc muốn làm cái gì.
Nhìn vẻ mặt không tình nguyện của Giang Nguyên, Hồ lão nói:
- Được rồi, đi thôi.
Giang Nguyên tràn ngập nghi hoặc đi theo phía sau Hồ lão.
Sau khi đi theo Hồ lão bước vào trường đại học Đông Nguyên phía đối diện, Giang Nguyên đã hoàn toàn choáng váng.
- A, Hồ lão, thật là ngại quá. Gần đây tiết học nhiều quá. Lão Trương lại bận, chỉ có thể làm phiền ngài thôi.
Giang Nguyên ngơ ngác đi theo Hồ lão bước vào phòng làm việc của Chủ nhiệm khoa Trung y của trường đại học Đông Nguyên. Bên trong, một người đàn ông trung niên khoảng năm mươi tuổi, vẻ mặt nhiệt tình bước ra khỏi bàn làm việc, từ xa đã vươn tay, vẻ mặt xin lỗi nói với Hồ lão.
- Tây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-pham-thien-y/3409762/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.