🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Ngũ Cầm Hí trong mắt người bình thường chỉ giống như một đứa trẻ nhỏ đang chơi trò chơi. Cho dù là năm đó, khi các thành viên trong đội ngũ nhìn thấy lần đâu tiên, có không ít người cười đến thắt lưng không thẳng nổi.

Đây cũng chính là nguyên nhân vừa rồi Tuyên Tử Nguyệt không nhịn được phá lên cười. Nhưng Giang Nguyên thật không ngờ Tuyên Tử Nguyệt lại nhận ra đây là một môn công phu.

- Đây là công phu luyện tập hình thể tổ truyền của nhà tôi, gọi là Ngũ Cầm Hí.

Giang Nguyên cười nói:

- Thường xuyên luyện tập sẽ có tác dụng tăng cường cơ thể.

- Ngũ Cầm Hí?

Nghe Giang Nguyên nói, Tuyên Tử Nguyệt có chút sửng sốt, sau đó che miệng cười trộm:

- Ngũ Cầm Hí là phải làm như vậy sao?

-Ạch...

Nhìn bộ dạng có chút ngạc nhiên của Tuyên Tử Nguyệt, Giang Nguyên cũng sửng sốt một chút rồi giải thích:

- Ngũ Cầm Hí hiện đại cũng không giống với thời 

xưa, tác dụng cũng không đồng nhất.

- Cho nên mới nói, Ngũ Cầm Hí này có chút khác biệt so với Ngũ Cầm Hí lưu hành ở khu vực Hào Châu mà tôi đã nhìn thấy.

Tuyên Tử Nguyệt dường như nhớ đến một người nào đó.

Giang Nguyên mỉm cười, sau đó ngẩng đầu nhìn bầu trời, nói:

- Nói chuyện với cô rất vui, nhưng bây giờ cũng 8h rồi, tôi phải về phòng khám.

- Ok, anh cứ đi làm việc của mình đi. Tôi cũng phải đ quay về ký túc xá.

Tuyên Tử Nguyệt cười, phất tay với Giang Nguyên.

Giang Nguyên gật đầu, vẫy tay với Tuyên Tử Nguyệt, sau đó nói:

;Có cơ hội gặp lại. Dứt lời, Giang Nguyên liền chạy ra ngoài cổng.

Nhưng vừa chạy vài bước, phía sau truyền đến giọng nói của Tuyên Tử Nguyệt:

Giang Nguyên, số điện thoại di động của anh bao. nhiêu vậy? 

- Hả? À, tôi không có điện thoại di động. Nhưng nếu có việc gì, cứ đến phòng khám tìm tôi.

Giang Nguyên quay đầu lại nói với Tuyên Tử Nguyệt, sau đó tiếp tục chạy ra ngoài cổng.

- Không có điện thoại di động?

Nhìn theo bóng lưng Giang Nguyên biến mất khỏi rừng cây, gương mặt xinh đẹp của Tuyên Tử Nguyệt hiện lên thần sắc khác lạ, thấp giọng lẩm bẩm:

- Ngũ Cầm Hí? Không nghe qua loại công phu này, cũng không thấy anh ta có nội khí. Có lẽ chỉ là công pháp luyện công bình thường.

Trở lại phòng khám mở cửa, nhìn thấy các bác sĩ bắt đầu đi làm, Giang Nguyên cũng thở hắt ra, một ngày mới lại bắt đầu.

Hôm nay người bệnh không nhiều. Sau khi khám cho hai người bệnh, cũng chỉ còn lại hai người khám tây y mà thôi.

Đối với người bệnh khai thuốc tây y, Giang Nguyên gặp qua không nhiều. Nhưng nếu không có việc gì, Giang Nguyên cũng qua xem thử một chút.



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.