- Bây giờ con đã trở về. Mặc dù ông không biết mấy năm qua con làm gì, nhưng ông thấy con đã lớn lên, cũng học được rất nhiều bản lãnh.
Lão gia tử nhìn Giang Nguyên, cảm thán:
- Nhưng gia gia vẫn hy vọng con giống như những đứa trẻ bình thường, đi học, sau đó ở thành phố tìm một công việc. Dù sao tuổi của con vẫn còn trẻ, không thể giống như ông, ngây ngốc trong ngọn núi này.
Tay Giang Nguyên rót rượu có chút run lên, sau đó gật đầu.
Thấy Giang Nguyên gật đầu tán thành suy nghĩ của mình, lão gia tử cười nói:
- Cho nên, ông muốn biết suy nghĩ của con. Nếu con muốn học đại học, sang năm chúng ta sẽ thi lại. Nếu con không muốn, gia gia cũng không muốn con lãng phí thời gian ở chỗ này với ông.
- Gia gia, người nói cái gì vậy chứ?
Giang Nguyên buông bình rượu trong tay, cười khổ nhìn lão gia tử:
- Con vừa mới về được vài ngày, người lại muốn đuổi con đi sao?
- Không phải, chỉ là gia gia cảm thấy Tiểu Nguyên của chúng ta không nên lãng phí thời gian trong thôn nhỏ này mà thôi. Trong sơn thôn này, có bản lãnh lớn đi nữa cũng không phát huy được.
Lão gia tử cười nói:
- Gia gia muốn Tiểu Nguyên qua hai năm nữa lấy một cô gái xinh đẹp, sinh cho gia gia hai đứa chắt bảo bối.
- Trong thôn chúng ta tìm không được người con gái tốt đâu. Những đứa giống như Tiểu Vũ, tương lai tất sẽ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-pham-thien-y/3409732/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.