Vội vàng chạy vào bên trong bụi cây, Ngô Tình nhìn xung quanh không thấy ai thì nhanh chóng cởi cúc váy bên hông, nhẹ nhàng vén lên eo, trên bờ mông căng đầy trắng nõn của cô ta, lộ ra một chiếc quần lót khoét rỗng gợi cảm màu đen.
Cởi chiếc quần lót xuống, Ngô Tình nhanh chóng ngồi xổm xuống, một tiếng tí tách truyền đến.
Haiz, nếu không phải người chống lưng cho cô ta đã bị lật đổ thì người như Ngô Tình, sao lại có thể đến một nơi nghèo khó như vậy để làm thư ký.
Vài ngày trước, cái lão trưởng thôn Vương Gia Lạc gì đó ở thôn Diễm Dương Câu, lúc mời mình đi ăn tối, lão ta không ngừng nhìn vào ngực và đùi của mình, ánh mắt đó của lão ta giống như hận không thể nuốt chửng lấy mình!
Khóe miệng cô ta cong lên có chút tự hào, Ngô Tình rất tự tin về ngoại hình và dáng người của mình, nếu không, một người phụ nữ như cô ta, dựa vào gì có thể sống sót trong chốn quan trường đầy mưu mô như vậy?
…
Lúc này, Lưu Nhị Hỉ làm sao có thể biết phía trước, có một phụ nữ xinh đẹp như vậy đang đi tiểu, hắn đang rất chăm chú hái nấm dại.
“Phù…Đây ít nhất cũng được vài chục cân rồi!”
Nhìn đống nấm dại nặng trĩu trong giỏ trên lưng, Lưu Nhị Hỉ rất vui, ít nhất cũng phải được mấy trăm tệ, đợi kiếm được tiền rồi, hắn sẽ mua cho chị dâu một chiếc áo khoác lông chồn!
Ngồi xổm trên mặt đất, Lưu Nhị Hỉ đang chăm chỉ thu gom nấm dại, chậm rãi đi về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-pham-nhan-sinh/543211/chuong-46.html