Đồ lót ren màu đen ôm chặt lấy hai chiếc bánh bao thịt mềm mại, ép một đường rãnh sâu ở giữa, một khoảng trắng như tuyết run lên theo nhịp thở dốc.
Ừng ực!
“Sở Sở… Hôm nay ta nhất định phải có được em…”
Tên đàn ông nuốt nước miếng đánh ực, bàn tay tội ác to lớn không nhịn được hướng về phía thứ cao vút lên của người con gái kia.
Lưu Nhị Hỉ sắc mặt tức giận, nhìn động tác hèn hạ của tên đàn ông kia, nhặt đại một cục đá, ném về phía hắn. Hòn đá bay không lệch phát nào, đập trúng vào đầu tên đó.
“Cái đệt! Thằng chó nào ném đá tao, chán sống rồi à…”, tên đàn ông bị đau, vội bưng đầu, tức giận mắng.
“Bố mày ném đấy, thằng chó này, giữa thanh thiên bạch nhật mà dám làm chuyện như thế, không sợ bị cảnh sát gô cổ lên phường à!”
Lưu Nhị Hỉ bước đến trước mặt tên đàn ông, nhìn người con gái bất tỉnh nhân sự trong lòng hắn, lửa giận trong bụng hắn càng bùng lên dữ dội, không ngờ xã hội pháp trị ngày nay vẫn còn tên khốn nạn như thế này.
“Hừ! Thằng ranh, tao khuyên mày bớt ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng đi, nếu không, tao cho mày đẹp mặt!”, tên đàn ông mặt mày hằm hằm, dữ tợn nói.
Tiêu Sở Sở đang hôn mê ở bên cạnh, hình như nghe thấy có tiếng người muốn cứu mình, đôi môi đỏ mọng vội rên rỉ như có như không: “Cứu… cứu với…”
Lưu Nhị Hỉ nghe thấy tiếng cầu cứu của cô gái, sắc mặt nghiêm chỉnh, lạnh lùng nói: “Tao hôm nay ấy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-pham-nhan-sinh/543196/chuong-31.html