“Ặc? Nhị Hỉ, em nói cái gì đấy?”, Lưu Đại Trụ đơ mặt ra, biểu cảm kỳ lạ nhìn Lưu Nhị Hỉ.
“Hừ!”
Lưu Nhị Hỉ hừ lạnh, tức giận mà gào lên với Lưu Đại Trụ: “Anh cả, anh tưởng rằng chuyện hôm nay em không thấy gì sao, anh làm thế không sợ chị dâu tổn thương à!”
“Nhị Hỉ, em còn nhỏ, còn có nhiều việc mà em chưa hiểu hết, đàn ông ra ngoài chơi bời không phải là việc rất bình thường sao, hơn nữa chị dâu của em cũng đâu có biết”.
Lưu Đại Trụ nhìn Lưu Nhị Hỉ mặt mũi hằm hằm, làm ra vẻ chẳng có gì to tát mà nói.
“Lưu Đại Trụ, anh làm như vậy có xứng với chị dâu không!”, Lưu Nhị Hỉ nhìn thái độ anh cả dửng dưng thờ ơ, đột nhiên nổi đóa, gọi cả họ tên của gã ta.
“Em vừa gọi anh là cái gì cơ! Lưu Nhị Hỉ, cái đồ nhát gan vô dụng này, tạo phản hả, em nói chuyện với anh của mình thế sao!”, Lưu Đại Trụ rõ ràng đã bị lời nói của Lưu Nhị Hỉ chọc tức.
“Em tưởng anh không biết chắc, không phải em thích Trương Ngọc Hương sao, cái thứ vô dụng đó của em, cho dù anh đây có ly hôn, em cũng cưới được cô ta chắc!”
“Em cưới được!”, thần sắc Lưu Nhị Hỉ có hơi đơ ra, sau đó vẻ mặt kiên định, nhìn Lưu Đại Trụ mà đáp.
Lưu Đại Trụ đột nhiên sững sờ, nhìn dáng vẻ vừa kiên định vừa chân thành của Lưu Nhị Hỉ, gã bỗng cảm thấy trước đây bản thân mình hình như hơi coi thường người anh em có chỗ đó bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-pham-nhan-sinh/543188/chuong-23.html