“A! Anh Nhị Hỉ, anh đang làm gì đó”.
Gương mặt xinh xắn của Triệu Nhã Lệ đỏ bừng, cô bé vừa mới ra khỏi cửa liền nhìn thấy Lưu Nhị Hỉ đang cầm áo lót của mình lên ngửi, hơn nữa, trông nét mặt hắn còn vô cùng thỏa mãn.
Cô bé đã nghe người ta nói loại đàn ông không bình thường như Lưu Nhị Hỉ sẽ nảy sinh một số ham muốn đặc biệt sau một thời gian dài, trước kia cô bé còn không tin, nhưng hôm nay tận mắt chứng kiến dáng vẻ Lưu Nhị Hỉ cầm áo lót của mình lên ngửi, trong lòng Triệu Nhã Lệ không nhịn được mà cảm thấy buồn nôn.
“Nhã Lệ, em, em nghe anh giải thích, áo lót của em bị rơi trên mặt đất, anh chỉ giúp em nhặt lên mà thôi, em đừng có mà suy nghĩ linh tinh…”
Lưu Nhị Hỉ nhìn biểu cảm của Triệu Nhã Lệ có chút quái dị, trong lòng hắn không ngừng kêu khổ, rõ là có oan ức cũng không thể nói ra được, chỉ là bản thân có ý tốt nên mới nhặt đồ lót giúp cô bé, mẹ kiếp thế mà lại gây ra hiểu lầm tai hại như vậy.
“Hừ!”, khuôn mặt xinh đẹp của Triệu Nhã Lệ đỏ bừng, nhõng nhẽo hừ một tiếng, tức giận liếc Lưu Nhị Hỉ trách móc: “Lời anh nói là thật sao?”
“Đương nhiên là thật rồi, anh là dạng người gì, em còn không biết sao!”
Khuôn mặt Triệu Nhã Lệ hây hây đỏ, nhìn biểu cảm có chút oan ức của Lưu Nhị Hỉ, cô bé không nhịn được mà bật cười. Bình thường Lưu Nhị Hỉ đối với cô bé cũng rất tốt, quả thực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-pham-nhan-sinh/543185/chuong-20.html