Lưu Nhị Hỉ đứng một bên, nghe thấy tiếng khóc kể của Ngô Xuân Hoa thì hắn thở dài bất lực.
Đối với gia đình của Ngô Xuân Hoa, bọn họ có thể sinh sống cũng không phải là chuyện dễ dàng gì, hơn nữa, Triệu Nhã Lệ vẫn còn là một cô bé, suy nghĩ của thế hệ trước ở nông thôn vốn là trọng nam khinh nữ, huống chi người đàn ông lại còn bị liệt.
“Nhị Hỉ, để cháu phải chê cười rồi! Cháu ngồi đi, thím đi đun một ít nước sôi cho cháu …”, bà ta nở nụ cười đầy chua xót, Ngô Xuân Hoa xoay người đi về phía nhà bếp.
Triệu Nhã Lệ ở bên cạnh chau mày, không thể chịu nổi uất ức trong lòng nên hai mắt đỏ hoe, rồi cô bé òa lên khóc.
“Huhu … Anh Nhị Hỉ, em muốn được đi học …”, cô bé bổ nhào vào trong lòng của Lưu Nhị Hỉ, Triệu Nhã Lệ vô cùng ấm ức ôm lấy cánh tay của hắn, bầu ngực mềm mại phát triển vô cùng đầy đặn của cô bé không ngừng cọ xát vào cánh tay của hắn.
Lưu Nhị Hỉ lắc đầu đầy bất đắc dĩ, hắn không biết nên an ủi Triệu Nhã Lệ như thế nào.
Giá như, trong tay mình có một ít tiền thì tốt biết bao! Hình như lâu rồi, chị dâu cũng không mua quần áo mới, kiếm đâu ra một ít tiền đây…
“Anh Nhị Hỉ, anh có thể hứa với em một điều không?”, Triệu Nhã Lệ nhanh chóng lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt, nhìn Lưu Nhị Hỉ, nhẹ giọng nói.
“Chuyện gì vậy?”, Lưu Nhị Hỉ vội hỏi với vẻ mặt nghi hoặc.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-pham-nhan-sinh/543183/chuong-18.html