“Vương Gia Lạc, tiên sư nhà ông nữa chứ, ông nói cái của khỉ gì thế, bà đây nhập nhằng gì với hắn bao giờ!”, nghe Vương Gia Lạc nói thế, Hàn Tố Phân nhịn thế nào được, vội vàng gào to mồm lên cãi.
Tuy rằng có từng cùng Vương Gia Lạc phát sinh quan hệ, nhưng đó cũng chỉ là gặp dịp thì chơi thôi. Hôm nay trước mặt bao nhiêu người trong thôn như thế, bị Vương Gia Lạc đặt điều dèm pha, mà đối tượng lại còn là cái của nợ vô tích sự Lưu Nhị Hỉ, cho dù là ai cũng chẳng bằng lòng cho được.
“Trưởng thôn, sao ông lại nói chị dâu Tố Phân thế được. Tuy rằng chị ấy góa chồng, nhưng ông cũng không thể bắt nạt chị ấy thế chứ”, Lưu Nhị Hỉ cười thầm trong lòng, nhìn hai người tranh chấp nội bộ ồn ào ầm ĩ, cũng vội vàng ra vẻ làm người tốt mà lên tiếng.
“Đúng đấy, trưởng thôn, Tố Phân một thân một mình cũng khó khăn lắm…”
“Đúng thế, Tố Phân góa chồng, ông lại còn bắt nạt người ta như thế”.
“Thôi bỏ qua chuyện này đi, trưởng thôn…”
Đám phụ nữ bên cạnh nhìn Vương Gia Lạc với Hàn Tố Phân cãi nhau om sòm, cũng nhanh chóng khuyên can.
Lưu Nhị Hỉ đứng kế bên, nhìn thấy dáng vẻ nổi giận đùng đùng của Vương Gia Lạc, trong lòng thoải mái khỏi bàn, xem ra sau này phải trêu chọc lão chó này nhiều thêm mới được.
Thấy mọi người đều đến khuyên can, Vương Gia Lạc cũng biết mình thân là trưởng thôn, không thể tiếp tục cãi nhau ủm tỏi nữa, hung hăng trừng mắt nhìn Lưu Nhị Hỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-pham-nhan-sinh/264891/chuong-5.html