Nhưng bây giờ thì sao?
Bộ não nhỏ bé của Đỗ Mỹ Thanh đã không còn đủ nữa, cho dù hiện tại có người đánh chết cô ấy thì cô ấy cũng sẽ không tin rằng Lâm Phi Vũ chỉ là một nhân viên bảo vệ bình thường.
Vương Đại Đức nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, anh ta cũng vui mừng vì sự kiên định của mình, dù sao đại sư cũng vẫn là đại sư, tất cả mọi người ở trước mặt anh đều giống như một con kiến.
Không biết vì sao trong lòng Vương Đại Đức lại bắt đầu nảy sinh một chút sùng bái mù quáng.
Lâm Phi Vũ nhìn Chu Bỉnh đang quỳ gối trước mặt mình, anh biết người này, ông ta vừa mới đi ra khỏi nhà Lý Đạo Minh, là đồ đệ của Lý Đạo Minh.
"Đứng dậy đi." Lâm Phi Vũ bình thản nói.
Chu Bỉnh không dám làm trái lời Lâm Phi Vũ, ông ta cung kính đứng lên, vẫn một mực cúi đầu không dám lên tiếng.
Lâm Phi Vũ liếc nhìn bốn phía, giọng điệu ôn hòa nói: "Mọi người đi ra ngoài đi, tôi nói mấy câu với ông ta."
"Được." Vương Đại Đức đứng lên, anh ta vội vàng tiếp đón mọi người đi ra ngoài, hai chân Chu Bách Hào như bị đổ đầy xi măng, không nhúc nhích được tý nào, cuối cùng vẫn là được cục trưởng Phùng và Vương Đại Đức dìu ra khỏi phòng.
"Chờ tôi ở ngoài." Lâm Phi Vũ vỗ nhẹ bàn tay nhỏ nhắn của Đỗ Mỹ Thanh và nói.
Đỗ Mỹ Thanh ngoan ngoãn gật đầu, đứng dậy bước ra khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-pham-cuong-y/3610767/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.