Tất cả những người có mặt đều ngây ra như phỗng, nhìn một già một trẻ trước mặt.
Dưới ánh mắt mong chờ của mọi người, cuối cùng Lâm Phi Vũ cũng lên tiếng, anh chậm rãi nói:
“Đứng lên đi, cũng đã bằng này tuổi rồi, còn quỳ cái gì mà quỳ nữa”
“Vâng, sư phụ, trước mặt sư phụ, đồ nhi vĩnh viễn chỉ là hậu bối thôi.” Khuôn mặt Lý Đạo Minh vô cùng nghiêm túc, chân thành nói một câu.
“Bành Tiêu Vũ trên sân khấu kia có ý đồ bất chính, không xứng làm đệ tử của ông.” Lâm Phi Vũ thản nhiên nói một câu chẳng khác nào phán bản án tử hình cho Bành Tiêu Vũ, chuyện trở thành đệ tử của Lý Đạo Minh là không thể nào.
Lâm Phi Vũ không nói thêm gì nữa, ngoại trừ ý đồ bất chính và tâm lý so sánh hơn thua rất nặng ra thì tạm thời người này vẫn chưa làm chuyện gì quá đáng.
Không cần chỉ vì một câu nói mà không chừa lại đường sống cho người khác.
“Đồ nhi biết sai rồi, nhìn lầm người, có mắt như mù, xin sư phụ hãy trách phạt.” Lý Đạo Minh đứng nghiêm người, hơi tự trách nói.
“Thôi đi, đuổi ra ngoài là được.” Lâm Phi Vũ thản nhiên phất phất tay.
Kim Bích Hạm nghe vậy thì vô cùng đau đớn, khuôn mặt bà ta tái nhợt, dáng vẻ như sống không còn gì luyến tiếc.
Mặc dù Lâm Phi Vũ không nói thêm gì, nhưng phần lớn người có máu mặt ở Liễu Thành đều đã tới, nhà họ Lý bị đuổi ra ngoài, cho dù Lâm Vũ Phi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-pham-cuong-y/3610759/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.