"Sếp Vương, cho tôi một điếu nữa." Gã mặt sẹo run rẩy đưa tay phải ra.
Anh ta cũng bị Lâm Phi Vũ dọa sợ chết khiếp, nói chính xác thì anh ta còn thảm hại hơn, từ độ cao mười mấy tầng nhảy xuống mà làm như không có chuyện gì xảy ra, trong lúc nhất thời dù có là ai cũng không thể tiếp nhận điều này.
Vương Đại Đức không nói nhiều, anh ta đưa điếu thuốc cho gã mặt sẹo.
Ba người đã ngồi lặng thinh trong phòng riêng, trong lúc nhất thời vẫn chưa kịp hoàn hồn.
Thật lâu sau, sau khi gã mặt sẹo hút hết hai điếu thuốc, anh ta lên tiếng nói trong khi ánh mắt vẫn còn vẻ hoảng sợ: "Sếp Vương, anh ta không phải là người."
Hửm?
Vương Đại Đức ngẩn người, mày không sợ bị đánh hay sao mà còn dám nói xấu sau lưng anh ta hả?
Gã mặt sẹo nhìn thấy ánh mắt ngờ vực của Vương Đại Đức, anh ta tiếp tục nói: “Anh ta giống như thần ấy, anh ta sống ở tầng mười bảy, anh ta lôi tôi nhảy xuống từ tầng mười bảy."
Gã mặt sẹo nhớ lại cảnh tượng Lâm Phi Vũ nhảy xuống từ tầng cao như vậy, đến bây giờ anh ta vẫn còn sợ hãi.
Hftttt...
Hai người Vương Đại Đức và Trác Chí Cương đều hít một ngụm khí lạnh.
Trực tiếp nhảy xuống từ tầng mười bảy?
Trong mắt hai người lộ ra vẻ không thể tin được, vốn dĩ năng lực mà Lâm Phi Vũ thể hiện ra ngoài đã vượt quá tầm hiểu biết của bọn họ, nhưng bây giờ gã mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-pham-cuong-y/3597807/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.