Điều này mới là nguyên nhân khiến Lưu Chí Cường nghĩ mãi mà không sao hiểu được?
“Xin lỗi tao thì có tác dụng gì, đi xin lỗi sếp Vu đi, nếu sếp Vu không tha thứ cho mày thì mày đừng mong được sống yên ổn.”
Lưu Đông Lâm chỉ vào Lưu Chí Cường và cao giọng hét lên, còn trưng ra vẻ hôm nay sẽ đánh chết anh ta.
“Sếp Vu, tôi xin lỗi, hợp đồng lần này là lỗi của tôi, xin cô hãy tha thứ cho tôi.” Lưu Chí Cường ấy thế mà có thể co được duỗi được, anh ta đi thẳng đến trước mặt Vu Nhược Hy và thành khẩn xin lỗi.
Vu Nhược Hy nghiêm mặt, chẳng mở miệng nói câu nào.
“Cụ thể mọi chuyện là thế nào, mày nói với tao cho rõ ràng đi.” Lưu Đông Lâm chất vấn.
Sau đó Lưu Chí Cường nói lại tất cả mọi chuyện từ đầu đến cuối một lượt.
“Anh vừa nói là chuyện này do Trác Chí Cương dặn dò anh làm sao?” Vu Nhược Hy ngẩn người khi nghe thấy cái tên quen thuộc này.
“Đúng vậy, Trác Chí Cương nói rằng không muốn nhìn thấy công ty Trúc Khê càng ngày càng phát triển, vì vậy khi biết chuyện cô đến Hương Giang đầu tư, liền bảo tôi lừa cô một vố.”
Lưu Chí Cường không hề giấu giếm, nói hết toàn bộ ngọn ngành mọi chuyện.
Không nói hết thì không được, nhìn sắc mặt của Lưu Đông Lâm, tính mạng của anh ta cũng khó giữ.
“Tôi biết rồi.” Wu Nhược Hy tức giận đến mức sắc mặt sa sầm.
Trác Chí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-pham-cuong-y/3597788/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.