Mũ áo choàng rũ xuống, gương mặt như tạc tượng hiện ra cùng mái tóc trắng.
Tuyết Cảnh Nguyệt nhìn cô trước mắt mình nhỏ bé đến mức chỉ cần một tay thì hắn cũng có thể bóp nát.
Rõ ràng đây là vị Chiến Thần cùng hắn chiến đấu qua bao trận, là kẻ thù có thể sống trước mặt hắn lâu nhất từ trước giờ. Nhưng trong mắt hắn hiện tại, cô chỉ đơn giản là một cô nương bình thường, không quyền thế, không thể giết hắn nhưng hắn biết cô cũng không hề thích hắn, còn sợ hãi hắn.
Cả hai nhìn vào mắt nhau rất lâu, như thể đang thăm do tâm tư đối phương. Ánh mắt của Cảnh Nguyệt rất sâu, không thể tìm thấy lối ra cũng không thể tìm được bất kỳ cảm xúc cụ thể nào cả.
Nhìn thấy lọn tóc của Tuyết Cảnh Nguyệt rũ xuống, bất giác cô lại nhẹ nhàng vuốt ve lọn tóc trắng của hắn.
Tâm thần cô lúc này như bị mê mẫn bởi vẻ đẹp trước mắt, cô phát hiện bản thân có một sở thích đặc biệt, đó là khi ở gần hắn lại rất thích vuốt ve tóc trắng của hắn.
Cũng với gương mặt này, nhưng khi cô ở gần Cố Nghị, lại rất thích được hắn nắm tay. Bàn tay của hắn giống với Tuyết Cảnh Nguyệt, vô cùng đẹp nhưng cũng vô cùng lạnh.
Hạ Chi Vân chần chừ bước lại gần hắn hơn, hắn vẫn đứng im cúi đầu nhìn cô, mặc cô tuỳ ý. Cô cầm lấy bàn tay hắn, một cảm giác lạnh buốt xuyên thấu cả tâm hồn.
Cô chỉ nhẹ nhàng cầm bàn tay hắn, như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-nguyet-chi-van/3568293/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.