Cảnh đêm được ánh trăng chiếu sáng, cảm xúc của hai người từ đầu đến cuối đều đã thay đổi. Hạ Chi Vân cảm thấy mình thẹn thùng hơn bao giờ hết, còn Cố Nghị lẳng lặng đi đằng sau trong lòng cũng có rất nhiều cảm xúc lẫn loạn.
Một ngươig đi trước, một người đi sau khiến phố chợ đêm nay dù không còn nhộn nhịp những vẫn có thể cảm thấy được sự ấm áp lãng mạn.
Chợt Hạ Chi Vân dừng lại, Cố Nghị đi đằng sau đang chìm trong mớ suy nghĩ hỗn độn nên suýt va vào người cô. Thì ra là cô đã nhìn thấy Thế Long đang đứng trước mặt, không hiểu sao cô nghĩ tới miếng ngọc bội của hắn mà có chút hổ thẹn, không dám bước tới gần, có phần tránh né.
Thế Long thì khác, vô cùng vui mừng khi đã tìm thấy cô, chạy tới gần chỗ cô thì nhìn thấy một nam nhân đứng sau lưng gương mặt lạ lẫm, hắn cảm nhận được khí chất vương giả trên người hắn.
- “Hạ Chi Vân, cuối cùng cũng tìm được muội rồi.”
Cô chỉ gật đầu cười lấy lệ, cô vẫn chưa biết hắn có nghĩ tới việc cô đã trộm lấy miếng ngọc bối của hắn hay không.
Lúc này Thế Long nhìn y phục của cả hai người, có vài phần thắc mắc:
- “Hạ Chi Vân, muội và vị công tử đây là…”
Cô lúc này mới chợt nhớ ra còn Cố Nghị đứng sau, vội vàng giới thiệu:
- “Thế Long, đây là Cố Nghị, Vương Gia thành Cửu Tư này đó, huynh ấy đã cứu ta ra khỏi tay của bọn yêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-nguyet-chi-van/3568282/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.