Yến Thành Lương hét lên một tiếng kỳ quái, ôm đầu chạy quanh bàn né tránh, vừa trốn vừa la: "Châu Dục Tuyết, ngươi thật là không thay đổi tí nào!"
Lời nói này, ta nghe vào lòng. Ở trong Vương phủ bao nhiêu năm qua, ta thật sự chưa thay đổi sao? Nếu như tiểu cô nương ngày xưa mà ta đã cố giấu kín vẫn còn sống trong ta, thì thật tốt biết bao.
Tiểu nhị nhanh chóng dọn lên đồ ăn. Trong bữa tiệc, chúng ta nói rất nhiều chuyện. Yến Thành Lương kể cho ta nghe về cha ta, về cha hắn, về Thu di, và cả về Oa Đầu. Mọi người đều ổn. Chỉ có điều, cha ta giờ đã được thăng chức làm Tiết độ sứ của Cam Ninh, công việc bận rộn đến mức không thể gặp mặt.
Ta thích nghe hắn kể những chuyện ở Nhuyễn Viễn Quan. Sau khi ăn no uống đủ, ta gối đầu lên lan can, lặng lẽ ngắm nhìn dòng người qua lại dưới phố. Vị trí của tửu lâu này thật tuyệt, có thể nhìn thấy nơi phố thị phồn hoa nhất, dường như chỉ cần với tay là chạm đến cung điện trên trời, cúi xuống lại thấy nhân gian vui buồn.
Yến Thành Lương không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh ta, thì thầm vào tai: "Lão đại, ngươi có muốn đi xem đèn không? Chúng ta cùng đi dạo một vòng."
Lúc này trời đã tối hẳn, ánh sáng từ những chiếc đèn lồng chiếu rực rỡ, thu hút du khách dừng chân. Mặc dù ta đã đi qua con phố này một lần, nhưng chỉ nhìn lướt qua, bây giờ mới cảm nhận được sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-nguc/3718150/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.