Mạc Chi Dương gãi đầu, chờ mong hỏi, mặt đỏ bừng: "Vậy chúng ta có phải muốn bái đường hay không a?"
"Chỉ bái ngươi với ta, không bái thiên địa."
"Này? Tại sao không bái thiên địa cũng không bái cao đường?" Mạc Chi Dương có chút kỳ quái, đây mới là quá trình bình thường a.
Kỳ Quan Ngạn cũng không trả lời, lấy khăn hỉ đã chuẩn bị trước đó ra, dùng hai tay véo hai đầu khăn trùm lên, hai tay cầm khăn hỉ phủ lên đầu y: "Dương Dương, giữa trời đất này người duy nhất có thể làm ta cúi đầu, chỉ có ngươi."
Cho nên thiên địa cao đường tính là cái gì, không đáng để ngươi và ta quỳ lạy.
Cho nên ta là cha ngươi?
Lắc đầu vội vàng ném những ý nghĩ kỳ quái này ra, Mạc Chi Dương vươn tay nắm lấy cổ tay của hắn, tầm mắt bị che có chút không quen, chỉ có thể dựa vào hắn xác định phương hướng, còn không quên tranh thủ một chút lợi ích cho bản thân: "Vậy người phải cho ta ăn ngon."
"Sẽ cho ngươi ăn thật nhiều thật nhiều.” Kỳ Quan Ngạn chậm rãi kéo người chậm rãi đi tới chính giữa, chỉ thấy trong phòng đều là đèn cầy đỏ rực, nhìn màu đỏ tươi cười rạng rỡ.
"Dương Dương, ta và ngươi đối bái.” Kỳ Quan Ngạn nói, đem người an trí tại chỗ, còn mình thì đứng ở đối diện y cách đó không xa, chỉ có một thước.
Nghe hắn nói như vậy, Mạc Chi Dương vén trường bào lên quỳ xuống, đây là lần đầu tiên mặc xiêm y tay dài, có chút không quen, hai đầu gối quỳ xuống đất.
Bởi vì là khăn voan, nên vẫn có thể nhìn thấy một tí, Kỳ Quan Ngạn trãi vạt áo trước mặt, cũng quỳ xuống.
"Cáo thiên địa, ta Kỳ Quan Ngạn / ta Mạc Chi Dương."
"Cùng kết đồng tâm, duy nguyện cả đời bình an vui vẻ."
"Một lạy: Kết tóc làm phu phu, ân ái không nghi ngờ*."
Âm thanh bên trong phòng mở ra, gió lạnh từ khe hở giữa cửa sổ chui vào, thổi bay sa trướng màu đỏ, lơ lửng như một căn phòng chật kín khách, vì hai người mà chúc mừng.
Bên ngoài đình tuyết ngừng rơi, mặt đất trắng xóa sạch sẽ, nhưng trong phòng lại không áp được niềm vui, một đôi vợ chồng ấm áp.
“Ba lạy: Phu phu tâm đầu ý hợp, sống chết không xa rời."
Sau ba lạy, Mạc Chi Dương mới được nâng lên, hắn kéo khăn voan xuống, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy cái trán có một khối đỏ bừng của Kỳ Quan Ngạn, liền duỗi ngón trỏ tay phải gõ nhẹ vào chỗ đó: “Tại sao lại đỏ? "
Mới vừa rồi quá kích động, Kỳ Quan Ngạn dập đầu có chút mạnh, bắt tay y cười nói: "Dập đầu có chút mạnh, thần tiên trên trời, yêu ma dưới mặt đất đều biết ngươi và ta thành thân, đây chính là chuyện tốt."
Nghe xong, Mạc Chi Dương không khỏi cười thành tiếng, đôi mắt đào hoa lấp lánh: "Hồ ngôn loạn ngữ*."
(*) Hồ ngôn loạn ngữ: ăn nói bậy bạ
Làm thế nào có thể có cách nói như vậy.
"Chỗ nào hồ ngôn loạn ngữ chứ.” Kỳ Quan Ngạn kéo tay y, hai người mặc một đôi xiêm y đỏ, bóng dáng bị ánh nến kéo dài ra, chậm rãi dẫn người đến phía giường: "Dương Dương nên biết, quân vô hí ngôn.”
Lại là những lời này, Mạc Chi Dương từ lâu đã miễn nhiễm, nếu lời này muốn nói ở trên giường, liền không tính, nói dưới giường, vẫn là có chút đáng tin.
Sau khi bị kéo lên giường, hai người sóng vai ngồi cạnh nhau, màn giường màu vàng tươi đã được đổi thành màu đỏ vui mừng, mặc lên người hai người hợp lại càng tăng thêm sức mạnh.
"Lần đầu tiên lên ngôi ta mới mười chín tuổi, nền tảng không vững, năm đó đại điển phong hậu, cả nước mở hội chúc mừng, nhưng ta rất không vui, đêm nay ta và ngươi thành thân, tuyết rơi sớm trong mùa đông nhẹ tràn ngập sắc đỏ, chỉ có ngươi và ta, nhưng ta lại vô cùng hạnh phúc."
Kỳ Quan Ngạn sau khi nói xong liền nắm tay người bên cạnh, người này là người mà hắn muốn sống chung cả đời.
Mạc Chi Dương nắm lại tay hắn, kéo lên má mình, nhẹ nhàng cọ, mỉm cười xinh đẹp: "Bệ hạ, ta sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh ngươi."
Đủ rồi, đủ rồi.
Nhìn thấy nụ cười của hắn, Mạc Chi Dương cảm thấy như đã đoán trước được chuyện gì sẽ xảy ra, vì thế nhận mệnh trong lòng thở dài một hơi, mặc cho mình bị đẩy ngã.
Nhưng ngay khi lưng chạm vào đệm giường, liền cảm thấy cộm đến hoảng, thực không thoải mái: "Bệ hạ, trên giường này có cái gì!"
“Nhìn xem là cái gì?” Kỳ Quan Ngạn nói, lại sớm một bước đè lên người y, ngăn chặn đùi y.
Mạc Chi Dương hướng phía dưới tìm tòi, lấy ra một tay hoa quả khô, lại cẩn thận nhìn kỹ xem chúng là thứ gì: Táo đỏ, đậu phộng, long nhãn và hạt sen, thằng nhãi này còn nhớ thương chuyện mình sinh con?
Mẹ nó, muốn sinh ngươi tự đi mà sinh!
“Tối nay ngươi và ta động phòng hoa chúc, đêm xuân một khắc đáng giá ngàn vàng a.” Khi Kỳ Quan Ngạn nói chuyện, tay đã giúp cởi bỏ đai lưng, vén áo ngoài lên.
Trải qua một đêm trên những thứ này, Mạc Chi Dương cảm thấy mình thế nào cũng phải bị phế mất.
Ngày đại hỉ thì phải làm một ít chuyện vui lớn, màn đỏ không che được xuân sắc, lâu lâu lại vang lên tà âm.
"Hừ ha~~ Bệ hạ, cho dù là bỏ hạt sen vào, ta cũng không thể sinh con."
"Dương Dương nếu có thể sinh, trẫm cũng không nhất định muốn sinh, sinh ra liền tranh sủng cùng ta cũng không nên a.” Nói xong, Kỳ Quan Ngạn cũng không đem đồ vật lấy ra, ngược lại đem đồ vật của mình để y ăn vào: "Dương Dương, cái này còn tốt hơn."
Trong cơ thể ngoại trừ nhét đồ vật của hắn ở ngoài, còn có hai cái đồ vật khác trong cơ thể, theo động tác nghiền áp của hắn mà nghiền nát, Mạc Chi Dương há mồm không nói được, nhưng vẫn ghi hận: Đại Kim Mao, sớm muộn gì ta cũng đem ngươi ăn sống!
Trong lòng kiên cường, nhưng ngoài miệng lại rất mềm mại: "Ô ô~ bệ hạ, nhanh chậm một chút ~ chịu không nổi!"
Kỳ Quan Ngạn tiện tay cầm quả táo đỏ lên, nhét vào miệng nhai vài cái, cúi người ổn định môi y, đem đồ trong miệng đều đẩy qua, hai người cùng nhau ăn.
Toàn thân mềm nhũn, không còn chút sức lực, hai chân còn bị hắn khép lại gác lên vai trái, tư thế này có chút mệt, bắt lấy khăn trải giường màu đỏ hừ nhẹ, liền tùy ý hắn vậy.
Dù sao lăn lộn đến cuối cùng, đều bất chấp tất cả.
Đến nửa đêm, Mạc Chi Dương mới được phép ngủ, nhưng trên giường toàn là táo đỏ và quần áo lộn xộn, nghiêng người liền bị cộm đến hoảng, ngủ cũng không thể ngủ được, nên chỉ có thể quét sạch đồ giường qua một chỗ.
Kỳ Quan Ngạn nhấc người đang nỗ lực quét sạch hoa quả khô lên, để y ghé lên người mình mà ngủ: "Ngoan, ngày mai là liền tốt."
Có thịt lót liền không giống trước, Mạc Chi Dương nhắm mắt lại, không bao lâu liền ngủ thiếp đi.
Trong nháy mắt mùa đông lạnh giá đã đến, mấy ngày nay tuyết rơi dày đặc, nghe nói phương bắc có thiên tai do tuyết rơi, Kỳ Quan Ngạn đang xử lý.
Mạc Chi Dương lười lên nóc nhà, có chút sợ lạnh, co ro trong tâm điện Thừa Càn Cung, chậm rãi nhấm nháp bát canh nóng.
Không lâu sau, nghe thấy tiếng cửa mở, tiếng bước chân cùng tiếng gió tuyết hú ập vào, trong lòng thầm nghĩ chắc là Đại Kim Mao trở lại, từ trên sạp nghỉ ngơi nhảy xuống, liền bước nhanh đi tìm hắn.
Kỳ Quan Ngạn một thân khí lạnh trở lại, cởi áo choàng, rũ áo lông ngỗng, đưa cho Cao Ngũ Phân đem xuống.
“Bệ hạ, người đã trở lại!” Mạc Chi Dương chạy tới trước mặt hắn, dùng bàn tay ấm áp của mình cầm tay hắn, thật sự là rất lạnh, nhưng cũng không có buông ra.
“Ừm, chuyện của thảm họa Trường Bắc mấy ngày nay đã xử lý xong, còn nửa tháng nữa là đến Tết rồi.” Nói xong giang tay ôm người bước vào nhà: “Từ ngày hai mươi lăm âm lịch đến mười tám âm lịch mới khai triều, mấy ngày nay có thể ở cùng ngươi."
Đem người kéo lên sạp, sóng vai ngồi, nhưng tay lại không hề buông ra: "Tết Nguyên Tiêu bên ngoài cung có lễ hội đèn lồng, ta dẫn ngươi đi chơi?"
“Thật sao?” Mạc Chi Dương hai mắt sáng lên, trong đời này đều không chuẩn bị ra khỏi hoàng cung, không ngờ lại có thể đi ra ngoài chơi.
Nhìn thấy y vui mừng, Kỳ Quan Ngạn cũng vui mừng, vươn tay xoa xoa đỉnh đầu y: "Quân vô hí ngôn, tất nhiên là thật."
Năm mới náo nhiệt, nhưng Thừa Càn Cung cũng thật náo nhiệt, Cao Ngũ Phân rất lợi hại, cắt song cửa sổ sống động như thật, còn cắt một con thỏ cho Mạc Chi Dương.
Kỳ Quan Ngạn cũng không ở lại lâu trong bữa tiệc mừng năm mới, ban phúc xong đồ ăn được đem lên, lại nói một số lời, kính vài ly rượu liền gấp không chờ nổi mà rời đi, hướng Thừa Càn Cung mà đi.
Vừa bước vào cửa đã nghe thấy giọng nói vui mừng của Dương Dương.
"Con thỏ này thật đáng yêu."
Mạc Chi Dương và Cao công công quây quần bên bàn tròn: "Cao công công ngươi còn biết cắt gì nữa? Còn sói thì sao, sói có được không?"
Kỳ Quan Ngạn lặng lẽ tiến lại gần, đột nhiên giang hai tay từ phía sau đem người ôm lấy: "Ngao ô ~ Sói tới rồi!"
Thấy vậy, Cao Ngũ Phân thức thời đặt cây kéo xuống rồi lui ra.
Bị hắn ôm lấy, Mạc Chi Dương vui vẻ đưa lòng bàn tay chứa đầy giấy cắt ra: "Bệ hạ mau nhìn xem, Cao công công cắt con thỏ cho ta, nhìn có đẹp không?"
“Thật đẹp, nhưng Dương Dương của ta đẹp nhất.” Vừa nói, vừa từ phía sau mổ nhẹ vào má y, ôm ngang người bế lên: “Sói muốn ăn thịt thỏ.”
"Ăn rồi, ăn hai con bướm nhúng tương ớt, Cao công công nói, ăn sủi cảo trong Tết Nguyên đán sẽ không khiến tai bị đông cứng." Mạc Chi Dương nói, lại đem giấy cắt chỉnh tề đặt xuống gối đầu, sau đó mới vươn tay quấn lấy cổ Đại Kim Mao: "Bệ hạ đã ăn chưa?"
“Ta đã ăn một ít, nhưng lại không thích lắm.” Vừa nói, hắn cúi người nhẹ nhàng cắn chóp mũi y: “Ta vẫn là thích ăn tiểu thỏ tử.”
Nghe vậy, Mạc Chi Dương đưa tay che lỗ tai hắn, muốn đem nó làm nóng: "Bệ hạ, ăn thêm vài cái đi, bệ hạ nếu ăn thêm vài cái lỗ tai sẽ không bị đông cứng, Cao công công nói như vậy."
Vừa rồi Cao Ngũ Phân dùng những lời này, dỗ dành Mạc Chi Dương, ăn hai đĩa, liền tính gần hai mươi cái.
Vậy nhưng không phải đâu, ngày thường sao dám thuyết phục Hoàng Thượng, ánh mắt Hoàng Thượng vừa nhìn qua liền quỳ xuống, nhưng tiểu ám vệ lại khác, mềm mại nghe lời lại ngoan ngoãn.
Kể từ khi trở về từ hành cung, Cao Ngũ Phân ngược lại càng nguyện ý hầu hạ tiểu ám vệ, Nhất Bán cũng đi theo bệ hạ thường xuyên hơn.
Dỗ y ăn, dỗ y chơi, Cao Ngũ Phân cảm thấy như mình đang nuôi con mình vậy, nhưng cảm giác này không tệ, ngược lại có cảm giác thành tựu.
"Cao Ngũ Phân cũng dỗ được ngươi.” Kỳ Quan Ngạn nói, cũng không chút khó chịu nói, đứa nhỏ này ngày thường ăn nhiều, ngày Tết hiếm thấy ăn nhiều hơn, ăn nhiều một chút cũng tốt, vậy mới có sức.
Kỳ Quan Ngạn quả thật là quân vô hí ngôn, ngày Lễ hội đèn lồng, thật sự đưa người ra ngoài chiêm ngưỡng đèn lồng, người hầu cũng mang theo vài người, Cao Ngũ Phân, Nhất Bán còn có thống lĩnh.
Giăng đèn kết hoa, uốn lượn từ chợ phía Tây đến chợ phía Đông, cả thành phố đều náo nhiệt hẳn lên, ánh đèn màu cam chiếu sáng một mãn màu cam, này sẽ là một đêm an lành.
“Thực náo nhiệt.” Mạc Chi Dương kéo Kỳ Quan Ngạn, tránh đám đông đang tới, liền nhìn thấy quầy hàng bán đồ chơi bằng đường, liền kéo hắn lại, kéo tay áo hắn làm nũng: "Mua cho ta một cái~”
Kỳ Quan Ngạn nhìn đồ chơi làm bằng đường trên sạp, trên đó còn có vài cái làm không tệ lắm.
"Đúng vậy, vị lão gia này, mua cho thiếu gia này một cái đi.” Ông lão dựng sạp nói xong liền treo cây trúc lên, thuận miệng nói một câu: "Nhi tử của ngươi cũng thật ngoan.”
(*) Kết tóc vi phu phu, ân ái không nghi ngờ." Nguyên câu là: "kết tóc làm phu thê, ân ái không nghi ngờ."
"Nỗ lực yêu xuân hoa, đừng quên sung sướng khi."
Hai câu nói xuất từ tô võ ( quà tặng lúc đi xa thê).
Câu đầu tiên địa khái ý là: kết tóc lẫn nhau làm phu thê, sẽ không hoài nghi cùng ngươi ân ái đến già.
Ý câu hai: quý trọng gấp đôi thời gian bên nhau, không quên quãn thời gian hạng phúc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]