Chương trước
Chương sau
Mấy ngày nay, Đường Uyển Uyển bị doạ sợ đến mức ngay cả chính điện cũng không dám ở, trực tiếp chuyển đến thiên điện, nơi có đủ loại sâu bọ, bát nháo chồng chất hướng đến Vị Ương Cung.

Đầu sỏ gây tội hiện tại thoải mái vui vẻ ngồi trên nóc nhà ăn bánh thái sư: "Nếu Đại Kim Mao có thể tự giác đưa Đường Uyển Uyển đi cùng thì tốt rồi."

"Cậu đoán xem hắn tự giác đưa theo hay không?” Hệ thống chế nhạo.

Ngoại trừ trên giường, Kỳ Quan Ngạn thật sự chưa bao giờ làm cho Mạc Chi Dương thất vọng, nhưng hắn cũng có kế hoạch của chính mình, cho nên Đường Uyển Uyển bất kể là như thế nào đều phải đi thu vây.

Thời điểm thu vây, được Khâm Thiên Giám Định ấn định vào ngày 17 tháng 10. Lúc này là cuối mùa thu, thời tiết mát mẻ, con mồi đã tích trữ năng lượng để tránh cái lạnh trong mùa đông, lúc này cũng là thời điểm màu mỡ nhất.

Địa điểm ở trên núi Cửu Vân Sơn, ra khỏi thành hướng trăm dặm về phía nam mà đi, đi khoảng một ngày, từ buổi sáng xuất phát đến lúc chạng vạng liền đến nơi.

Đế Hậu đi từ cửa chính Sùng Trinh Môn, Dung Quý Phi và Giai Phi cùng những người theo sau đi ra ngoài qua cổng phụ.

Các phi tần khác phải ở Sùng Trinh Môn cung tiễn Đế Hậu, có hàng chục phi tần xếp thành hàng, tất cả đều rất xinh đẹp như hoa.

Kỳ Quan Ngạn vô tâm không muốn thưởng thức. Người mặc long bào, nhưng mũ miện trên đầu lại đổi thành phát quan tơ Cửu Long, được một cây trâm xuyên qua phát quan cố định lại, hai sợi dây màu vàng từ cây trâm rũ xuống ngực, phần đuôi có một viên ngọc bích nhỏ, lại thêm một chút tua.

"Cung tiễn Hoàng Thượng, cung tiễn Hoàng Hậu nương nương."

Cùng Đường Uyển Uyển bước xuống bậc thang, chuẩn bị lên xe ngựa, kết quả vừa quay đầu liền nhìn thấy người trên nóc nhà, xoay người hướng y vẫy tay.

Mạc Chi Dương giằng co một hồi, kỳ thật là muốn tự mình đuổi theo tới Cửu Vân Sơn, nghĩ một hồi vẫn là từ trên nóc nhà nhảy xuống, đi đến bên cạnh hắn: "Bệ hạ."

“Ừ.” Kỳ Quan Ngạn dẫn người đi, trước tiên tự mình vào trong xe ngựa, sau đó cẩn thận bế người lên, ôm vào trong ngược chui vào xe ngựa.

Đường Uyển Uyển ở một bên nhìn rõ ràng, nhưng lại không nói gì, trong lòng có chút khinh thường, nữ nhân tựa như hoa lại không sủng hạnh, lại một hai phải giao du với một ám vệ không đáng kể.

“Vừa rồi thiếu niên hắc y kia, chính là ám vệ kia?” Đồng Tần nhìn đỏ mắt, cũng chưa từng thấy bệ hạ đối với người nào quan tâm che chở.

Thành Chiêu Nghi khẽ khịt mũi, nhìn thấy xe ngựa ra cửa: "Ai biết được."

“Thật ra, thần có thể tự mình đi.” Mạc Chi Dương ngồi trong xe ngựa rộng rãi, có chút không yên, không ngừng lén lút nhìn ra ngoài cửa sổ.

Quả nhiên, dựa theo tính tình y, nếu tự mình đi, có thể không muốn quay lại, hắn vươn tay ra, đem người đang ngồi một bên ôm vào lòng ngực, đem mặt bẻ qua: "Bên ngoài có cái gì mà xem, so với ta còn đẹp hơn?"

“Bệ hạ tất nhiên là thiên hạ vô song có một không hai.” Mạc Chi Dương thuận thế ôm lấy cổ hắn, đôi mắt đào hoa cong cong cười: “Bệ hạ là đẹp nhất.”

Nhưng trong lòng lại thêm một câu: Ngươi đẹp mắt, nhưng không thể ăn, không có mùi thơm của bún ốc

Được dỗ dành đến trong lòng thoải mái, Kỳ Quan Ngạn vòng tay ôm lấy y, tinh tế nói chuyện riêng tư: "Đến Cửu Vân Sơn, ta sẽ dẫn ngươi đi săn thú, để Nhất Bán nướng thịt nai cho ngươi ăn, thịt nai hắn nướng là ngon nhất, tiên hoàng cũng thích ăn."

“Thịt nai?” ​​Nghe thấy thịt nai, Mạc Chi Dương hai mắt sáng lên: “Thật sao?

Nghe thấy được ăn liền vui như vậy, Kỳ Quan Ngạn nhịn không được nhéo chóp mũi y: "Tất nhiên, trước tiên dựa vào ta ngủ một giấc, lúc tỉnh lại là đến."

“Ai.” Dù sao cũng không có náo nhiệt để xem, Mạc Chi Dương nép vào trong lòng ngực hắn, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Người trong tay không bao lâu đã thở đều, hô hấp nhẹ nhàng phả vào cổ, Kỳ Quan Ngạn có chút tức điên lên, nhưng cũng luyến tiếc nháo với y, liền lệnh cho Cao Ngũ Phân lấy một ít điểm tâm đem đến, đợi tỉnh lại liền cho y dùng.

Cao Ngũ Phân đã chuẩn bị từ lâu, có đầy đủ hai hộp thức ăn, một hộp là hương vị nhẹ nhàng mà bệ hạ yêu thích, một là bánh ngọt vị đào nặng mà tiểu ám vệ yêu thích.

Ngủ một giấc liền đến buổi chiều, Mạc Chi Dương là bị đói tỉnh, nằm trong lòng ngực hắn làm nũng: "Ta đói bụng!"

Kỳ Quan Ngạn xoa bụng y, kêu Cao Ngũ Phân đưa điểm tâm vào, trong xe ngựa này cũng có một cái bàn thấp, không quá lớn chỉ rộng một mét, lúc này chất đầy bánh ngọt.

“Món bánh cuốn nhân vừng vàng này thật sự rất ngon.” Mạc Chi Dương ngồi quỳ xuống trước bàn, tay trái cầm một chiếc bánh rán vừng, tay phải cầm hạch đào tô, ăn đến hai má phồng lên.

“Chậm một chút, cũng không ai cướp của ngươi.” Kỳ Quan Ngạn cũng ngồi xuống bàn, thấy người hăng hái ăn, khóe miệng dính vụn bánh, ngón trỏ lau sạch vụn thức ăn, ngược lại nhét vào trong miệng mình, cười khẽ.

Hành động này, chọc cho Mạc Chi Dương đỏ mặt, thầm mắng một câu: Trà xanh nam!

Lúc chạng vạng mới đến hành cung Cửu Vân Sơn, trên xe ngựa gập ghềnh, Mạc Chi Dương đã no nê liền ngủ, xuống xe ngựa, vẫn là Kỳ Quan Ngạn tự mình ôm xuống.

Sợ người cảm lạnh, hắn lấy áo choàng che lại, nhẹ nhàng bế ngang rồi xuống xe ngựa.

Mênh mông một đám người, nhưng đến một chút âm thanh cũng không có, thanh âm thỉnh an đều kêu Cao Ngũ Phân miễn đi.

Kỳ Quan Ngạn ôm người bước xuống xe, rón rén giống như ôm bảo bối gì đó, tiến vào cửa biệt viện Vĩnh Khang, đó là nơi hoàng đế ở.

Ngoài người từ trong cung phái tới, còn có một số là hành cung, nay nghe tin hoàng đế sắp đến, tất cả đều muốn trèo lên cành cao, bò lên long sàng, cầu lấy vinh hoa phú quý.

Nhiều người nhìn thấy bệ hạ cẩn thận ôm một người, tuy rằng không thấy mặt, nhưng cũng không cản trở những người đó phỏng đoán, một đám cung nữ đang đùa với nhau: "Ngươi nói, người trong lòng ngực bệ hạ chính là vị nương nương kia a?"

“Dù sao cũng không phải là ngươi hay là ta.” Một người khác ngược lại đã hiểu khuyên nhủ nói : “Ta nghĩ các ngươi nên dẹp tâm tư kia đi, Hoàng hậu nương nương cùng Quý Phi, Giai Phi đều tới, cũng không đến phiên chúng ta, đừng đợi đến lúc đó đến mạng cũng không giữ được."

Một vị nữ tử mặc xiêm y hồng nhạt lẩm bẩm: "Nam nhân đều tham mới mẻ, có gì không thể."

Sau khi an trí người xong, Kỳ Quan Ngạn liền phân phó Cao Ngũ Phân canh chừng, đừng để ai quấy rầy y, còn bản thân thì đi thành yến Cửu Châu lý xem đại thần xử lý một số việc vặt.

Lúc trở về người đã tỉnh rồi, cùng nhau ăn cơm tối xong mới ôm người ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Mạc Chi Dương mơ hồ nghe được tiếng bước chân, cũng như tiếng xin thỉnh an, đột nhiên mở mắt ra, nhìn về phía đầu giường, mới nhớ tới nơi này là hành cung.

Lại nghe bên ngoài có tiếng thỉnh an, Hoàng Hậu Quý Phi đều tới, theo bản năng bò dậy, thuận tay nhặt áo khoác bên cạnh, kẹp ở nách, dùng tay trái chống đỡ, dùng tay chân bước qua người hắn, muốn bò xuống giường.

Bộ dạng trốn tránh kia giống như tiểu hồ ly dụ dỗ công tử hút tinh khí, lại sợ bị người ta nhìn thấy.

Động tác này cũng đem Kỳ Quan Ngạn đánh thức, thấy người muốn xuống giường
Hắn nơi nào chịu được, hơi ngồi dậy liền ôm người trở lại giường: "Muốn đi đâu vậy?"

“Bệ hạ, Hoàng Hậu nương nương đến rồi.” Mạc Chi Dương bị ngăn lại, khó xử: “Nếu như Hoàng Hậu nương nương biết chuyện, thật không hay."

“Vậy phế Hậu đi.” Nói xong, Kỳ Quan Ngạn vung tay đẩy người lên giường lại, dùng chăn bông che lại rồi ôm chặt lấy, sợ y lại chạy mất.

Tốt?

Mạc Chi Dương bị ôm, nhún nhún vai, ngươi vui là được, một lần nữa nhắm mắt lại ngủ.

Hoàng Hậu mang theo Dung Quý Phi đến, muốn gặp hoàng đế, nhưng lại không nghĩ sẽ bị ngăn lại, đắc ý mà tới mất hứng mà về.

Hai người ngủ một giấc thật ngon đến giữa trưa mới dậy, nước ấm rửa mặt được thay đổi một lần lại một lần, cuối cùng mới nghe thấy tiếng kêu bên trong nội điện.

Cao Ngũ Phân vội vàng đưa người vào hầu hạ.

“Ngày mai mới chính thức là thu vây, sau bữa trưa sẽ đưa ngươi đi cưỡi ngựa.” Kỳ Quan Ngạn vừa nói, vừa giang hai tay để cung nhân sửa sang lại xiêm y, không nghe thấy tiếng trả lời, vẫy người hầu hạ đi, xoay người bước đến giường.

Vén màn lên, thấy người vẫn đang nhắm mắt, cúi người qua, một phen nhéo mũi y: "Tiểu tâm can, còn không tỉnh, nếu không dậy sẽ bỏ lỡ bữa trưa."

Mũi bị véo, không hô hấp được, lúc này Mạc Chi Dương mới mở mắt ra, mơ hồ đáp một câu: "Ồ."

Những người đứng đợi bên ngoài giật mình khi nghe thấy âm thanh, rõ ràng là giọng của một nam tử a!

Ngủ một hồi lâu, đầu óc Mạc Chi Dương cũng mơ hồ, ngồi dậy mở mắt ra, vẻ mặt dại ra nhất thời không phản ứng lại, vẫn là Kỳ Quan Ngạn giúp y phủ thêm áo trong, sửa sang lại đai lưng, trêu ghẹo: "Cũng chỉ có ngươi mới dám để cho ta hầu hạ."

Cao Ngũ Phân hầu ở một bên, nghe xong giống như ăn thanh mai còn chưa chín của thanh minh: Nếu không phải ông hầu hạ bệ hạ hơn nữa đời, hiện tại bệ hạ lại sốt sắng hầu hạ một tiểu tổ tông khác.

Ăn cơm trưa xong, liền đưa người đến bãi săn, Kỳ Quan Ngạn không cố ý che giấu, liền thoải mái hào phóng nắm tay Mạc Chi Dương đi đến bãi săn, cử chỉ thân mật.

Sau khi đến bãi săn, Nhất Bán liền đem con hắc mã đã chuẩn bị tốt dắt lại đây, hành lễ thỉnh an: "Tham kiến bệ hạ."

“Ừ.” Tay trái Kỳ Quan Ngạn nắm tay Mạc Chi Dương, bước qua dùng tay phải vuốt bờm ngựa: “Con ngựa này gọi là Tế Nguyệt, là của Tây Vực tiến cống, ngày thường ta cũng thích cưỡi nó."

Ngựa này nhìn phi thường tuấn dật, Mạc Chi Dương cũng sờ sờ bờm nó, cảm thấy rất thoải mái: "Ừm."

Kỳ Quan Ngạn xoay người lên ngựa, cầm chặt dây cương, lại duỗi tay ra: "Đến."

"Vâng.” Mạc Chi Dương khoát tay lên, được người túm lên ngựa.

Nhất Bán cùng Cao Ngũ Phân đứng tại chỗ nhìn ngựa chạy đi, Nhất Bán quay đầu lại muốn tìm một con ngựa đuổi theo, nhưng lại bị Cao Ngũ Phân cản lại: "Nếu ngươi đi vào lúc này, bệ hạ nhất định không vui, vẫn nên thành thật đợi ở đây đi."

Khi nói, Cao Ngũ Phân nở một nụ cười đầy ẩn ý.

Hành cung này không thể so sánh với đề phòng ngặt trong cung, sau khi Trần Bá Ngôn nghe tin bọn họ tới, rất nhớ Đường Uyển Uyển nên lặng lẽ theo tới.

Thừa lúc người chưa chuẩn bị liền đến hành cung, muốn lén đi tìm người, dưới tình nùng mật ý*, họ không biết rằng mọi hành tung của mình đều nằm dưới sự giám sát của một người khác.

(*) Tình nùng mật ý: tình cảm nồng đậm

"Bá Ngôn, đã sắp xếp xong mọi chuyện bên ngoài chưa?” Đường Uyển Uyển rúc trong lòng ngực gã, nhắm mắt lại không dám nhìn tới gã.

Ôm người mà gã ngày nhớ đêm mong vào lòng, Trần Bá Ngôn tuy tâm ý viên mã, nhưng cũng biết chính sự quan trọng: "Đã an bài, trong vòng mấy ngày nữa, nhất định có thể giết hoàng đế."

“Ừ.” Đường Uyển Uyển thuận theo ngoan ngoãn gật đầu, vẫn là hệ thống nói đúng, lợi dụng Trần Bá Ngôn cho tốt, mới có cơ hội.

Bên kia ban ngày ban mặt luôn có người không biết xấu hổ, Mạc Chi Dương eo mềm mại dựa vào ngực hắn: "Bệ hạ, cái này không được, thật sự là không được!"

“Tại sao không?” Kỳ Quan Ngạn thì thào nói bên tai y, nhưng lại đưa tay vào trong quần áo trêu chọc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.