Chương trước
Chương sau
"Này....." Mạc Chi Dương nằm nghiêng, áo lót đã bị kéo xuống, lỏng lẻo treo trên cánh tay, chuyện này biết hắn có ý gì, thực nghiêm túc nói: "Bệ hạ còn đang bệnh!"

Kỳ Quan Ngạn cười, thò lại gần gặm cắn bả vai của y, giống như là đang ăn kẹo bông gòn có mùi vị rất ngon: "Cho nên mới muốn Dương Dương giúp trẫm ra mồ hôi, như vậy bệnh mới có thể mau khỏi."

"Ưm~" hơi ngẩng cổ lên, tay tác loạn trước ngực, trên người mang theo độ ấm không bình thường, làm ý thức Mạc Chi Dương có chút hỗn độn.

Người phát sốt vô cớ, nhiệt độ cơ thể Kỳ Quan Ngạn hơi cao, cả người nóng như lửa đốt, hắn còn cố tình không chịu nóng một mình, liền muốn lôi kéo người trong lòng ngực cùng nhau lăn lộn hoá thành tro.

Lý trí Mạc Chi Dương vẫn còn, vươn tay đem chăn đã rơi xuống kéo lên, tiếng nói như trộn lẫn với đường đều ngọt ngào giống nhau, ôn nhu nói: "Coi chừng cảm lạnh."

Kỳ Quan Ngạn đột nhiên sửng sốt, xoay người đem người bên cạnh đè dưới thân, hai tay chống hai bên đầu y, cúi người xuống, trán hai người kề nhau, tóc đen quấn quýt: "Dương Dương, ngươi thích ta sao?"

"Thích a!" Đôi mắt Mạc Chi Dương mang theo những ngôi sao lấp lánh, tròng mắt xinh đẹp đều là ảnh ngược của hắn, không chút do dự buột miệng thốt ra.

Kỳ Quan Ngạn đột nhiên cười ra tiếng, là vì quá vui mừng, cúi người hôn lên trán y.

Ta yêu ngươi rất nhiều, ngươi cũng yêu ta, vô cùng vui vẻ.

"Bệ hạ coi chừng cảm lạnh." Bởi vì động tác của hai người, chăn bông lại trượt xuống bên hông, Mạc Chi Dương ấn lên ngực hắn, có thể cảm nhận được trái tim đang nhảy lên của hắn.

Nghe y nhắc nhở, tay trái Kỳ Quan Ngạn đã dời xuống eo, nhẹ nhàng nhéo, nghe y thở hổn hển: "Vậy Dương Dương đến đây giúp trẫm ra mồ hôi đi."

Nói xong, chỗ nào quản nhiều như vậy, tay trái kéo chăn lên, đem hai người che lại, cùng nhau nằm trong chăn, thật đúng là đắp chăn to cùng ngủ.

Nhưng so với Kỳ Quan Ngạn, trên người Mạc Chi Dương đổ mồ hôi còn nhiều hơn, bở vì lực va chạm lớn, nên thò đầu ra khỏi chăn mà hít thở không khí, chưa hô hấp được mấy hơi, Kỳ Quan Ngạn cũng nhô đầu ra theo.

"Dương Dương~ trên người Dương Dương lạnh như bánh đậu xanh." Bởi vì sợ lây bệnh, cho nên Kỳ Quan Ngạn không có hôn y, mà liên lục cọ xát vành tai y, động tác bên dưới lại càng lúc càng nhanh.

Nhiệt độ cơ thể Kỳ Quan Ngạn cao, đụng tới nơi nào, Mạc Chi Dương đều cảm thấy như bị lửa đốt, lại còn tâm tư lo lắng cho hắn, đè nén tiếng rên rỉ, cầm lòng không đậu mà hừ nhẹ: "Bệ hạ~~ ha~ cẩn thận..... Ưm cẩn thận cảm lạnh!"

"Chỗ nào cảm lạnh chứ, Dương Dương đều đã giúp trẫm ra mồ hôi." Kỳ Quan Ngạn cười khẽ, ý xấu đều ẩn giấu trong động tác.

Bị hung hăng đỉnh một chút, Mạc Chi Dương cắn môi dưới, phát ra không ít âm thanh, thở không ra hơi.

"Lại thêm một lần đi, Dương Dương, như vậy trẫm sẽ khoẻ nhanh hơn."

Mạc Chi Dương không đáp lại, chỉ nhìn chăn phủ kín lên đầu, nhận mệnh nhắm mắt lại: Đời này có thể cứ như vậy đi!

Ngày thứ hai, Kỳ Quan Ngạn tinh thần sảng khoái mà lên triều, còn Mạc Chi Dương toàn thân mệt mỏi nằm trên giường nghỉ ngơi, cũng không biết ngày hôm qua là ai bị bệnh.

"Đường Uyển Uyển gần đây làm rất nhiều việc quỷ a." Thanh âm Mạc Chi Dương còn có chút khàn khàn, ngày thường Kỳ Quan Ngạn không muốn gây áp lực cho y, kêu người tới hỗ trợ lấp kín, ngày hôm qua đoán chừng là sợ lây bệnh cho y nên không có hôn y.

Hiện tại cổ họng như chứa hạt cát, rất không thoải mái.

"Không quen nhìn nàng liền hành động a!" Hệ thống không quan trọng, dù sao người này sơm hay muộn đều xảy ra chuyện, chậm một chút xảy ra chuyện liền bị ngược nhiều hơn chút.

Mạc Chi Dương không thèm nói chuyện với hệ thống, xoay người tiếp tục ngủ, ngày hôm qua thật là.... Làm ra vài trận mồ hôi a!

Hạ triều trở về, Kỳ Quan Ngạn thấy người vẫn còn ngủ liền đi qua kéo chăn: "Dương Dương, dậy dùng bữa, nếu đói đến hư người luôn thì phải làm thế nào?"

"Ta không ăn." Đêm qua, Đại Kim Mao có chỗ nào giống bị bệnh, nếu bệnh rõ ràng là y bệnh, đưa lưng về phía hắn, dùng chăn bao lấy cả người, chỉ lộ ra một cái đầu.

Nhìn cái ót lộ ra của y, Kỳ Quan Ngạn đột nhiên che ngực lại khụ vài tiếng: "Khụ khụ.... Dương Dương~~"

Lỗ tai Mạc Chi Dương chuyển động, vừa quay đầu liền nhìn thấy Đại Kim Mao đang che ngực khó chịu ho khan, xốc chăn lên ngồi dậy liền đi xem hắn: "Tại sao lại còn ho khan?"

Thấy người cắn câu, Kỳ Quan Ngạn cúi người xuống, đem người vớt lên lồng ngực, dùng cằm cọ đỉnh đầu y: "Dương Dương quan tâm ta liền không đau, không để ý tới liền sẽ đau, đau đến tim đều ngừng đập."

Lại bị chơi, Mạc Chi Dương quỳ gối trên giường, bị hắn gắt gao ôm, cũng lười không muốn phản kháng, nhưng giáo huấn thì vẫn phải giáo huấn, vươn tay đến sườn eo Đại Kim Mao nhéo một cái, cố ý hỏi: "Có đau hay không?"

"Không đau." Gắt gao ôm người không chịu thả, Kỳ Quan Ngạn cắn răng trả lời: "Dương Dương, ta chải tóc cho ngươi?"

Đem người ấn ngồi xuống trước gương đồng, Kỳ Quan Ngạn đứng phía sau y, dùng lược gỗ chậm rãi chải: "Tóc Dương Dương thật mềm nhẹ, người cũng mềm mại ngọt ngào."

Mạc Chi Dương chống cằm, nhìn người bên trong gương đồng, có chút mơ hồ nhưng ngũ quan vẫn rất rõ ràng, cũng không trả lời hắn, ngồi ngẩn ngơ phát ngốc.

Thấy y không trả lời, Kỳ Quan Ngạn có chút không vui, đột nhiên cúi người: "Bên miệng Dương Dương dính gì đó, ta lau giúp ngươi."

Nói là làm, môi liền dán lên, đầu lưỡi lẻn vào, không tiếng động câu lấy lưỡi y mà chơi đùa, ngày hôm qua không được hôn, trong lòng liền nhớ thương.

Mạc Chi Dương cười rất có ý vị bất chấp tất cả, lúc sau được buông ra, cả người mềm nhũn dựa vào người hắn thở hổn hển.

"Dương Dương tốt như vậy, ta nhất định sẽ quý trọng." Khoé miệng Kỳ Quan Ngạn mỉm cười, như là cáo già được ăn no, thật đáng giận.

Nam nhân này, chỉ sợ mặc quần áo màu vàng cũng không che giấu được hơi thở trà xanh, một NPC rất tốt, tự mang thuộc tính trà xanh không thể hiểu được, cũng là thói xấu của Chủ Thần, sáng tạo ra một một loại trà như vậy.

"Cột nhanh đi, ta đói bụng." Mạc Chi Dương ngồi thẳng lên, để hắn giúp mình chải đầu.

Tĩnh dưỡng nhiều ngày, trên người đều ngứa ngáy, thừa dịp Đại Kim Mao đi thượng triều, liền nhảy lên nóc nhà mà đi, kết quả nhìn thấy Hà thống lĩnh phía dưới nói cái gì đó với thuộc hạ.

Liền từ trên tường viện nhảy xuống: "Hà thống lĩnh!"

"Đứa nhỏ này, đi không phát ra tiếng động là muốn hù chết người a!" Hà thống lĩnh ngoài miệng quở trách, nhưng nhìn sắc mặt hồng hào của y liền biết không còn gì đáng ngại, vươn tay xoa xoa tóc của y: "Thím ngươi nghe nói ngươi trúng độc, còn sốt ruột hơn so với ta, hiện tại xem như tốt rồi."

Mạc Chi Dương nheo đôi mắt đào hoa xinh đẹp lại, ngoan ngoãn để ông xoa đầu, ngoài miệng trả lời: "Còn tốt a, bảo thím không cần lo lắng."

"Ngừng lại!"

Hai người đồng thời quay đầu, liền nhìn thấy hoàng đế sắc mặt âm trầm từ trên kiệu liễn đi xuống, một thân minh sắc hoàng long bào, thoạt nhìn rất không vui.

"Tham kiến bệ hạ!" Quỳ một gối hành lễ, người thẳng tính như Hà thống lĩnh, nào biết tâm địa gian giảo như hoàng đế trong đầu đang nghĩ cái gì.

Tất cả mọi người ngoại trừ Mạc Chi Dương đều quỳ xuống, hẳn là biết ý của hắn, liền nhanh chân đi đến bên cạnh Đại Kim Mao, nở nụ cười thật tươi: "Bệ hạ, người đã về rồi!"

Loại chuyện dỗ nam nhân này, y ít nhiều cũng biết một chút.

Thấy y tiến lại bên mình, trên mặt hắn so với mặt trời còn muốn sáng hơn, sự không vui mới nãy cũng gần như tiêu biến hết: "Ừm."

Cao Ngũ Phân cho Hà thống lĩnh một cái nháy mắt, để người mau đi, lúc này đây Hà thống lĩnh đột nhiên thông minh lên, đứng dậy lui ra.

Tuy nói là không tức giận, nhưng vẫn để ý, Kỳ Quan Ngạn vươn tay xoa đỉnh đầu y: "Về sau ngoại trừ ta, đều không được cho bọn họ sờ tóc, biết không?"

"Được!" Mạc Chi Dương hướng hắn híp mắt, bộ dáng thực hưởng thụ, lười biếng như mèo con.

Bộ dáng này, chọc Kỳ Quan Ngạn cười ra tiếng, vẻ mặt vui mừng bị chuỗi ngọc tử trên đầu che khuất, nhưng lại che không được tình yêu đối với đứa nhỏ này.

Dắt tay y bước chậm trên đường, đến long liễn cũng không ngồi, cùng y sóng vai mà đi: "Một tháng nữa là đến thu vây, Dương Dương phải dưỡng thân thể cho tốt, rồi cùng nhau đi hành cung."

"Được được, hiện tại thân thể của thần rất khoẻ, có thể đi cùng." Mạc Chi Dương chỉ nắm lấy ngón trỏ của hắn, cùng hắn dạo bước vào Thừa Càn Cung.

Đến chiều, Mạc Chi Dương trộm chuồn ra ngoài, hướng Vị Ương Cung mà đi, đi bộ một vòng, đến khi trở về liền thấy Đại Kim Mao đứng trước án thư, sắc mặt âm trầm nhìn y.

Nở nụ cười thật tươi đi đến, nắm lấy tay áo hắn, kéo kéo: "Bệ hạ."

Trở tay đem người kéo vào trong lòng ngực: "Đi đâu chơi?"

"Ai ai ai, thần không đi chơi, chỉ là theo thường lệ tuần tra xung quanh một vòng." Mạc Chi Dương ôm eo hắn, cọ cọ ngực hắn, gương mặt cọ xát vải, nhột nhột.

Buổi chiều, Vị Ương Cung loạn hết lên, Đường Uyển Uyển ăn canh tổ yến của phòng bếp đưa tới, đang định ngủ bỗng nhiên bụng bắt đầu không thoải mái.

Thượng thổ hạ tả*, mời thái y đến xem, nói là bị ngộ độc thức ăn, bắt mạch uống thuốc nháo đến gần tối.

(*) Thượng thổ hạ tả: ỉa chảy và nôn mửa cùng lúc (Khụ...khụ..?)

Đường Uyển Uyển suy yếu sắc mặt cũng trở nên trắng bệch, suy yếu nằm trên giường, đã không còn sức lực, hơi thở mỏng manh: "Đi, đi tra xem sao lại xảy ra chuyện này."

"Vâng." Xuân Phúc chạy nhnah đi tra phòng bếp xem rốt cuộc là ai hại Hoàng Hậu nương nương.

Đường phèn tuyết lê hôm nay uống thật ngon a, Mạc Chi Dương dùng xong bữa tối, lại uống thêm một chén đường phèn tuyết lê, lộ ra ý cười thoả mãn, mi mắt cong cong như một tiểu hồ ly.

Kỳ Quan Ngạn nhìn đến trong lòng ngứa ngáy, vươn tay nhéo mũi y: "Dương Dương rất vui vẻ?"

"Đúng vậy." Mạc Chi Dương cười, uống hết chén, thoải mái nấc một cái, nhưng lại có người không nuốt trôi.

So với Vị Ương Cung lộn xộn, Thừa Càn Cung liền rất bình yên, hai người ngủ chung một giường, Kỳ Quan Ngạn đem người ôm vào trong ngực, chậm rãi vướt ve sau lưng y: "Sáng nay Du Châu tiến công hai đầu bếp tới, nói là món cay Tứ Xuyên làm không tồi."

"Thật à!?" Đôi mắt Mạc Chi Dương lấp lánh, bộ dáng rất hưng phấn.

"Đương nhiên." Kỳ Quan Ngạn ban đầu chỉ vuốt ve lưng y, tay lại chậm rãi đi xuống, ấn đến vào eo: "Ngày mai bảo bọn họ nấu mấy món sở trường, để Dương Dương nếm thử?"

Có ăn liền vui vẻ, Mạc Chi Dương hưng phấn gật đầu: "Được a!"

"Vậy...." Kỳ Quan Ngạn xoay người áp đảo y, cúi xuống gặm cắn cổ người dưới thân: "Hiện tại trẫm đói bụng, liền muốn ăn!"

Đại Kim Mao rất kỳ quái, chỉ có ở trên giường mới xưng trẫm với y, có cứt chó gì thú vị, Mạc Chi Dương nhịn không được hai chân cuốn lấy eo hắn: "Vậy hai lần, ngày mai ta liền ăn hai chén được không?"

"Không được!" Ngay khi Kỳ Quan Ngạn vừa động, liền cái gì cũng đều quên.

Mạc Chi Dương bị bắt thừa nhận khoái cảm, hành xử như một con mèo, hai tay ở sau lưng hắn làm xằng làm bậy, cào ra không ít dấu vết, trong lòng lơ đãng nghĩ: ngày mai y còn phải đi Vị Ương Cung làm chính sự mà.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.