Toàn thân Thẩm Trường Lưu giống như không còn sức lực, vô pháp nghĩ tới sau này mỗi ngày đều không có cậu, hắn phải sống như thế nào.
Ánh mắt hắn ngẩn ngơ nhìn cậu, đột nhiên không kịp chuẩn bị thình lình quỳ hai đầu gối xuống đất: "Dương Dương!"
Ngoạ tào? Chơi lớn như vậy?
Thấy hắn quỳ, Mạc Chi Dương cũng hoảng sợ, bất quá người ta đều đã quỳ xuống, bậc thang đều chuẩn bị tốt, đương nhiên là phải đi xuống, vì thế chủ động chạy tới, khom lưng muốn đem người kéo lên: "Anh làm gì? Mau đứng lên!"
Thấy cậu tiến lại gần, Thẩm Trường Lưu không cho chuẩn bị một tay đem người ôm lấy, ấn cậu vào trong lòng ngực: "Anh cầu xin em nghe anh giải thích, anh không phải tới gặp lén Tô Bạch!"
Hắn quỳ, Mạc Chi Dương cũng đứng không tốt, bị hắn ấn vào trong lòng ngực, cũng là tư thế quỳ, hạt mưa lớn đánh vào trên người bọn họ, bắn lên những hạt mưa nhỏ.
"Anh đứng lên trước đi!" Mạc Chi Dương bắt đầu giãy dụa, nhưng bất đắc dĩ vì sức lực người này quá lớn, dùng hết lực đẩy cũng không nhúc nhích, lắc đến xương cốt cũng đau.
"Em nghe anh giải thích." Người đã ở trong ngực, Thẩm Trường Lưu nắm bắt thời gian mà nói rõ ràng với cậu: "Anh nhận được tin nhắn, Tô Bạch muốn nói rõ ràng, dụ anh đến, anh muốn hắn ta không được đến quấy rầy em, cho nên liền tới khách sạn, kết quả hắn lại lì lợm la liếm, khi đó anh định rời đi, kết quả em liền xuất hiện."
Người trong lòng ngực trầm mặc, biết cậu chưa tin, liền tiếp tục nói: "Tôi Thẩm Trường Lưu nguyện dùng mệnh để thề, tôi tuyệt đối không yêu Tô Bạch, cũng chưa từng cùng hắn ta phát sinh quan hệ, người tôi yêu chính là Mạc Chi Dương, không phải bởi vì em ấy là thế thân, nếu có nửa câu nói dối, liền bị thiên lôi đánh, chết không được tử tế!"
Mưa to như thế này phát lời thề có chút mạo hiểm, gia hỏa này đối với bản thân thật đủ tàn nhẫn.
"Phi phi phi, đừng nói bậy!" Mạc Chi Dương nhanh tay che miệng hắn lại, giống như sợ lời thề ứng nghiệm.
Thấy cậu phản ứng, Thẩm Trường Lưu nhìn đến rạng đông , lấy tay cậu ra, trụ mặt lại hôn lên, nước mưa theo khe hở môi răng hai người thấm vào, phá lệ kích thích.
Việc đã đến nước này, vở kịch trong mưa này không khác biệt lắm cũng nên kết thúc rồi, Mạc Chi Dương duỗi tay vòng lấy cổ hắn, cho biết hắn đã được tha thứ.
Trong lòng lại suy nghĩ: Mẹ nó, hắn vừa bùm một cái quỳ xuống, cậu thiếu chút nữa nhịn không được nói một câu: Ái khanh bình thân!
Buông môi cậu ra, Thẩm Trường Lưu mới ý thức được thân thể Dương Dương không tốt, nếu bị cảm lạnh thì làm sao bây giờ, nhanh tay đem người bế lên, nhanh chân trở về.
Lúc sau về tới nhà, sợ cậu cảm lạnh, Thẩm Trường Lưu lại cho cậu tắm nước nóng, lại nấu trà gừng, chờ đem người bọc vào trong chăn rồi hắn mới đi tắm rửa.
Xối nước ấm lên đỉnh đầu, nước theo tóc chảy xuống, mãi cho đến cơ bụng rồi rượt xuống phía dưới.
Thẩm Trường Lưu nghĩ đến trong mưa, lời Dương Dương nói, tim lại nhói lên, không thể kiềm chế mà đau lòng, Tô Bạch đáng chết cư nhiên lại tính kế hắn!
Thời điểm ra ngoài, đôi mắt cậu còn mở to, đi qua, ngồi vào mép giường: "Tại sao còn chưa ngủ?"
"Anh....anh!" Mạc Chi Dương bọc toàn thân vào trong chăn, chỉ còn lộ ra cái đầu, nhìn thật manh, một lúc cậu mở miệng nói, mắt đào hoa ẩm ướt trừng hắn: "Về sau không được đi gặp Tô Bạch, có nghe thấy không!"
Dùng thanh âm mềm mại nói ra những lời uy hiếp, giống như là bánh kem dâu tây bơ, ngọt đến tận tim.
Thẩm Trường Lưu cũng rất phối hợp, đôi tay nhéo lỗ tai cậu, túm túm, ngữ khí sủng nịch theo yêu cầu cậu nói: "Biết! Về sau sẽ ngoan ngoãn nghe lời Dương Dương, không đi gặp Tô Bạch, nếu thấy hắn ta thì sẽ xem như là không khí, bằng không sẽ che hai mắt lại, được không?"
Được hắn bảo đảm, Mạc Chi Dương giống như tiểu hài tử được âu yếm cho đồ chơi mà thỏa mãn, gật gật đầu: "Này cũng không tồi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]