Nhưng Thẩm Trường Lưu căn bản không cho cậu cơ hội, đôi tay thủ đoạn bắt lấy, ấn hai bên đầu cậu, cúi người xuống, dùng chóp mũi cọ gương mặt cậu, dùng ngữ khí phi thường trịnh trọng: "Dương Dương, đời này anh không có tâm nguyện gì khác, là muốn cùng em ở bên nhau, làm em hạnh phúc." 
"Trường Lưu....." Mạc Chi Dương đáp lại, dùng chóp mũi cọ lên mặt hắn: "Anh thật sự sẽ không giống như những lời Tô tiên sinh nói, vứt bỏ em phải không?" 
"Sẽ không, anh yêu em." Thẩm Trường Lưu dúi đầu vào hõm vai, điễn cuồng mà tham luyến hương vị trên người cậu, hận ý trong lòng đột nhiên tăng lên: Tô Bạch đáng chết! 
Hận sao? Hận Tô Bạch đúng không? 
Vậy là đúng rồi! Đừng cho là tôi sẽ quên, đời trước là Tô Bạch bịa đặt lời đồn, bôi nhọ nguyên chủ, bức cho cậu ấy cùng đường cuối cùng đang sống sờ sờ như vậy lại bệnh chết. 
Tô Bạch người này, dùng sự thanh cao che giấu sự ích kỷ cùng ác độc trong xương tủy. 
Mạc Chi Dương cùng hắn tương triền, giống như hai chú thiên nga, dùng da thịt cận kề để giảm bớt sự không an ổn của đối phương. 
Đêm nay, Thẩm Trường Lưu không làm gì, chỉ ôm lấy cậu, dùng ngôn ngữ trấn an để cậu yên tâm nghỉ ngơi. 
Dỗ dành một hồi, Mạc Chi Dương thật sự ngủ mất, nhưng tay vẫn gắt gao ôm chặt cánh tay hắn, như là sợ hắn rời đi. 
Thẩm Trường Lưu nhìn dung nhan khi ngủ của cậu, duỗi tay sờ nhẹ lên chóp mũi hồng hồng vì khóc, còn cảm thấy đáng yêu, nhưng lại 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-my-bach-lien-hoa-online-day-hoc/396490/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.