"Biết đau mà còn dám cầu tình thay cậu ta?" Hàn Tĩnh Bạch thật ra muốn dùng tiên pháp, nhưng ở trước mặt Dương Dương lại không muốn chọc cậu không vui.
Mạc Chi Dương không nhịn được cười, nhưng vẫn rất đứng đắn xụ mặt giải thích: "Nhưng cậu ta thực sự không cố ý mà.”
Cậu ta thực sự không cố ý, mà là cậu cố ý.
Hệ thống cảm thấy những lời này rất đúng, nhưng không biết vì sao nghe rất kỳ quái.
Trò hề này, cùng lắm là gán cho Mạc Chi Dương cái danh kẻ ngốc không biết xã hội hiểm ác, nhưng Cố Mị, bắt nạt một tên ngốc, vậy nhất định lại là một chuyện khác.
Những kẻ ngốc chính là quần thể dễ bị tổn thương, và khi có người bắt nạt quần thể đó thì ánh sáng chính nghĩa trên Internet còn không đem bọn họ đánh chết sao.
“Đau quá, đau chết mất.” Mạc Chi Dương run rẩy xuống tay, "Nếu anh không dỗ em, em sẽ đau chết mất, em mặc kệ.”
Mạc Chi Dương ban đầu ngồi ở trên ghế sô pha, bắt đầu la lối khóc lóc, cả người đều nằm ngã nằm nghiêng trên ghế sô pha, “A, đau chết tôi rồi! Không được rồi, người đàn ông của tôi còn mặc kệ tôi, huhuhu."
"Vậy phải dỗ thế nào đây?" Hàn Tĩnh Bạch nhìn người đang tức giận nằm trên sô pha, khẽ mím môi, cũng không biết cậu đang muốn làm cái gì.
Mắc câu!
Đau đầu
Mạc Chi Dương uất ức ngồi thẳng dậy, vươn tay ra sau đầu hắn, cởi dây buộc tóc giúp hắn, động tác cực kỳ ôn nhu, sau đó thừa dịp nói nhỏ vào tai hắn.
Ai ngờ Hàn Tĩnh Bạch lại biến sắc, “Tuyệt đối không được.”
Thân là tiên đế, sao có thể làm ra chuyện khêu gợi như vậy, không được không được.
“Anh không yêu em, em hiểu mà.” Mạc Chi Dương rũ mí mắt xuống, một giọt nước mắt đọng trên mi chậm rãi rơi xuống, lướt qua gò má.
Hệ thống đột nhiên hoảng sợ: Thì ra đã tiến hóa đến mức có thể khống chế tốc độ rơi nước mắt sao? Tuyệt vời!
“Anh, anh không có ý đó.” Cậu vừa khóc, Hàn Tĩnh Bạch liền chịu không nổi, chỉ hận không thể moi trái tim ra cho cậu, nhưng việc này tuyệt đối không thể.
“Em…..” Mạc Chi Dương ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, vô cùng đáng thương nhìn hắn, nước mắt giàn giụa rơi xuống như hết tiền.
Cậu như vậy khiến Hàn Tĩnh Bạch không biết làm thế nào, nhưng thật sự nghĩ không ra, "Tại sao nhất định bắt anh phải múa thoát y?"
Hắn hỏi, Mạc Chi Dương cũng không trả lời mà chỉ đáng thương nhìn hắn, nội tâm rít gào: Bởi vì em muốn xem nha!
Hệ thống: Tôi cũng muốn xem! Còn muốn ghi lại nó.
Ngày hôm qua, trên trang web truyện người lớn cậu đã nhìn thấy những thứ kỳ lạ, ngẫm lại mà xem, một công* tóc dài lạnh lùng, uốn éo dáng người quyến rũ, Mạc Chi Dương cảm thấy mình có thể làm được!
(*) Công thụ ấy (hay cũng được gọi là top bot, 01).
Hàn Tĩnh Bạch quá hiểu Dương Dương, với cái tính nết không đạt được mục đích thì nhất định sẽ không bỏ qua, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, "Em thật sự muốn xem đến vậy sao?"
"Em muốn xem." Mạc Chi Dương gục đầu xuống, cũng không nhìn hắn, nhưng giọng nói để lộ ra những cảm xúc mong đợi.
"Anh sẽ không múa thoát y, nhưng anh múa kiếm rất giỏi, Dương Dương cũng có thể thưởng thức." Hàn Tĩnh Bạch nói, trên khuôn mặt tuấn tú lây nhiễm ý cười.
Cùng lắm thì, khiến hắn vừa múa vừa đem quần áo cởi ra là được rồi, ngày hôm qua đọc được một đoạn h văn, công bên trong múa thoát y trông rất ngon.
Mạc Chi Dương giả vờ miễn cưỡng gật đầu, "Vậy cũng được.”
Hàn Tĩnh Bạch cũng không biết đang nghĩ cái gì, đặt miếng bông gòn i-ốt trong tay xuống, đứng lên đi đến chỗ giữa bàn trà và TV, tay phải nắm hư không, một thanh trường kiếm được ngưng tụ thành hình.
“Dương Dương xem đi.” Hàn Tĩnh Bạch nói, cầm kiếm hoa, đây mới chỉ là bắt đầu.
Không thể không nói Hàn Tĩnh Bạch này lớn lên trông rất đẹp trai, một thân kỹ năng thậm chí còn xuất sắc hơn, tại căn phòng một mét vuông này, lại có con rồng uốn lượn uyển chuyển tiêu sái.
Mạc Chi Dương nhất thời nhìn đến xuất thần, thanh kiếm kia đột nhiên đánh thẳng tới.
Sửng sốt trong giây lát, liền cảm thấy cả người lạnh lẽo, cúi đầu nhìn xuống liền thấy chiếc áo phông trắng đột nhiên biến thành áo sơ mi, đó là do bị kiếm khí trực tiếp bổ ra, tùy tiện treo trên người.
Mạc Chi Dương sợ đến mức nhanh chóng đưa tay kéo quần áo lại, "Anh, anh, anh! Em là muốn xem anh cởi quần áo, không phải xem em cởi!"
"Đều là cởi quần áo, Dương Dương cởi sẽ đẹp hơn." Hàn Tĩnh Bạch đem kiếm cất ở phía sau, lần này nếu không dạy cho cậu một bài học thì lần sau nhất định sẽ nghĩ ra chuyện kỳ quái gì đó.
Vừa nói vừa buông bàn tay ra, thanh kiếm kia cũng hóa thành điểm sáng tán loạn tứ phía, "Muốn anh cởi quần áo, thì cũng là Dương Dương cởi cho anh." Chậm rãi đi về phía cậu.
"Đồ lưu manh!” Đây chính là đang sờ mông hổ rồi, Mạc Chi Dương tiện tay túm một cái gối qua che ở ngực, rúc cả người vào góc sô pha, “Chuyện gì cũng phải từ từ, chuyện gì cũng phải từ từ."
"Vậy cũng là do Dương Dương chơi lưu manh trước, kiểu gì cũng phải bắt anh nhảy kiểu này." Hàn Tĩnh Bạch đi tới trước mặt cậu, tay trái chống vào lưng ghế sô pha, tay phải chống vào tay vịn, theo động tác khom người, mái tóc dài xõa ra, "Hửm?"
Đây thật sự là tự đào hố cho mình nhảy.
Mạc Chi Dương trề môi, cố gắng dùng gối ôm che thứ gì đó, “Hai nước giao chiến còn có thể đàm phán, anh cho em một cơ hội nha, sau này em không dám nữa.”
"Không dám? Là không dám kêu anh khiêu vũ hay là thế nào đây?" Hàn Tĩnh Bạch cúi người, đem người vây ở giữa hai tay, hé miệng ngậm lấy đôi môi đỏ mọng của cậu, "Anh đoán là Dương Dương đang cố ý dụ dỗ anh, phải không?"
"Đánh rắm, ưm, em không có!" Môi còn ở miệng người ta, Mạc Chi Dương không dám mắng quá mức mà đáng thương nhìn hắn, "Hôm qua em mới đọc một quyển truyện người lớn, liền thèm."
Xem hoàng văn*?
(*) Truyện người lớn(h+).
“Vậy thì phải trách anh không thoả mãn Dương Dương, nếu không làm sao có khí lực đi xem những thứ này.” Đôi mắt phượng của Hàn Tĩnh Bạch híp lại, cậu vậy mà lại ở sau lưng hắn xem những thứ này.
Mạc Chi Dương vừa muốn phản bác, “Em không có!” Kết quả lại bị hắn khiêng lên vai, cũng cần nghĩ cũng biết chuyện gì sẽ xảy ra, bắt đầu giãy giụa, “Người trẻ tuổi không nói lý, anh, anh thả em xuống!"
Người trên vai bắt đầu giãy giụa, Hàn Tĩnh Bạch lần này không dung túng cậu, vỗ vỗ mông cậu, "Thành thật một chút."
"Em sai rồi em thật sự sai rồi, ban đầu em không nên làm biên tập viên của anh, ai da ~” Mạc Chi Dương còn chưa nói hết lời thoại đã bị ném lên giường lớn, “Anh, anh đừng xúc động, xúc động là ma quỷ!”
Hôm nay Hàn Tĩnh Bạch quyết tâm dạy dỗ cậu, "Hôm qua Dương Dương xem truyện người lớn gì thế, anh cũng muốn nhìn một cái, vừa lúc học hỏi một chút, thế nào?"
"Không không không, chuyện này quá hại thân, em không được không thể! " Mạc Chi Dương từ từ lui vào trong góc giường, ngày hôm qua xem đoạn văn có chút tục tĩu, nếu như....
Mạc Chi Dương bây giờ đã hiểu thế nào gọi là tự vác đá nện vào chân mình.
“Dương Dương, bên trong đoạn văn kia có thể vào sâu bao nhiêu?” Hàn Tĩnh Bạch tham lam vuốt ve vòng eo thon thả, không biết vì sao nhưng hắn khẳng định Dương Dương là đẹp nhất.
"Lại không phải phải, ưm ha~ làm sao em biết được bên trong thế nào.... Huhu, thật sâu, chậm một chút." Mạc Chi Dương quỳ trên giường, nếu không phải được hắn đỡ thì chỉ sợ cả người cậu thực sự ngã xuống.
Hàn Tĩnh Bạch không chịu buông tha cho cậu, “Dương Dương, bên trong đoạn văn kia thật sự sảng khoái như vậy sao?” Vừa nói, vừa nắm chặt tay phải cậu, hai người mười ngón đan xen, không ai có thể tách hai người ra.
"Ưm ha ~ anh, anh ~" Mạc Chi Dương há mồm cắn ga giường, thật sự quá xấu hổ rồi, bất luận thế nào cũng không chịu trả lời.
Đêm nay, Hàn Tĩnh Bạch không ngừng đòi hỏi, thế mà lại ghen tuông vô cớ với một mảnh truyện người lớn, làm thật tàn nhẫn, còn đem người lăn qua lộn lại hết lần này đến lần khác, ôm vào trong lòng ngực nhất quyết không chịu buông ra.
Cuối cùng bị làm đến bất tỉnh mới thoát được một kiếp.
Mạc Chi Dương tỉnh dậy với một suy nghĩ: Không làm thì không chết, sau này không làm nữa.
Bên ngoài trời sáng, rèm cửa dày nặng lại vô tình đem ánh sáng chặn ở bên ngoài, khiến phòng ngủ rất tối, Mạc Chi Dương trở mình, thắt lưng đau nhức đến nỗi không buồn đứng dậy, đói bụng cũng không muốn động đậy.
Hàn Tĩnh Bạch biết cậu đã tỉnh, bưng thức ăn đã chuẩn bị sẵn đi vào, "Dương Dương đói bụng, mau ăn đi."
“Ai, mệt quá mệt rồi.” Mạc Chi Dương quay lưng về phía hắn, khẽ thở dài, “Chắc em sắp chết rồi.”
"Nói lời ngốc nghếch gì vậy?” Hàn Tĩnh Bạch biết cậu sẽ tức giận nên đã chuẩn bị sẵn sàng để cậu đánh mắng một trận, đặt đồ ăn lên tủ đầu giường, "Dương Dương, bánh bao chiên ăn với đậu phụ này là ngon nhất, còn có sợi mì nhỏ này cũng cay và ngon, gà rán còn giòn nữa, muốn thử không?"
Vừa nói xong, liền nghe thấy tiếng nuốt nước miếng.
Mạc Chi Dương không muốn để ý đến hắn, lại sờ sờ bụng, thắt lưng chịu tội cả đêm, cũng không nỡ bạc đãi cái bụng của mình, muốn trở mình, “Nhưng em không bò dậy nỗi, eo đau."
Thấy cậu chịu nói chuyện với hắn, Hàn Tĩnh Bạch thở phào nhẹ nhõm, không uổng công hắn vất vả thu thập những món ngon này, sau khi ôm cậu đi rửa mặt xong liền để cậu ngồi ở trong lòng mình ăn, "Anh đã thấy những tin đồn nhảm nhí đó rồi.“
"Vâng.” Mạc Chi Dương biết hắn đang nói đến chuyện gì, chẳng qua là những lời trên mạng kia, trong miệng còn nhai bánh chiên, “Vậy anh định làm gì? Em đều bị bắt nạt thành như vậy rồi. "
Như vậy, từng chút sợ hãi đau lòng dường như chỉ là một câu hỏi bâng quơ.
“Bọn họ chẳng qua là ghen tị anh có được em, vì thế cho nên phải cho bọn họ thấy được em là của anh.” Hàn Tĩnh Bạch chỉ có thể từ trong miệng nói ra, tựa cằm lên vai Dương Dương.
Nếu là ở kiếp trước, nhất định phải nghiền xương những người đó thành tro mới có thể tiêu trừ hận ý trong lòng.
Mạc Chi Dương cũng không cảm thấy có chuyện gì, chỉ là muốn giả vờ đáng thương trước mặt hắn, về việc xảy ra ngày hôm qua, Có Mị chắc chắn sẽ bị công ty cho một búa, cũng có thể nghỉ ngơi trong vài ngày.
Quả nhiên sau khi Cố Mị trở về liền bị mắng máu chó đầy đầu, Trình Viện Viện cũng không giữ nổi.
Không ngờ rằng bản thân lại bị lật thuyền trong rãnh, còn bị Mạc Chi Dương hại thành như vậy, vừa nghĩ đến người kia liền nghiến răng nghiến lợi, hận không thể ăn tươi nuốt sống cậu.
Mấy ngày nay ngày nào cũng ở gần khách sạn quan sát, nhưng Mạc Chi Dương vẫn không xuống dưới, càng không có cơ hội trò chuyện riêng với Hàn Tĩnh Bạch.
Cố Mị tự tin rằng chỉ cần cậu ta có thể nhìn thấy Hàn Tĩnh Bạch, thì nhất định sẽ có cách để cướp lấy hắn, nhưng bây giờ cậu ta cần một cơ hội.
“Em phải đi đến nhà xuất bản một chút.” Mạc Chi Dương thay quần áo, vừa mới nói xong, quả nhiên phát hiện lông mày hắn đang cau lại, liền cười hì hì thò lại gần, hôn hắn một cái, “Dương chủ biên có việc, em đi một chút sẽ trở về, ngoan nha."
Hàn Tĩnh Bạch hơi mím môi, "Khi nào thì trở về?"
"Trước bữa cơm tối nay, em muốn ăn bún thịt viên, trứng rán năm quả liễu và mì chua cay." Mạc Chi Dương buông những lời này xuống, buông người này xuống rồi đi ra ngoài.
Nỗ lực đã được đền đáp, Cố Mị ngồi canh ba ngày cuối cùng cũng nhìn thấy một bóng người quen thuộc từ cửa đi ra, trong đôi mắt đào hoa lóe lên lửa giận, đột ngột giẫm chân ga, xe lao về phía người đó.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]