Ngày hôm sau, Bặc Tuyết dường như hoàn toàn buông bỏ chuyện của An Diệp, tập trung hết vào việc mua sắm, còn Từ Tuấn thì theo sát bên cô, không hiểu sao nhìn cô như thế này anh lại muốn cô có thể khóc lóc, phản kháng như những cô gái khác khi bị bỏ rơi.
"Bặc Tuyết, chúng ta nghỉ một chút đi, tôi cũng mệt rồi." Từ Tuấn nhìn Bặc Tuyết đang nhìn ngó quanh với ánh mắt dịu dàng.
"Được đấy, cậu phải đãi tôi món ngon đấy." Bặc Tuyết quay lại cười với anh ta.
Hai người tới một con hẻm đồ ăn vặt, gọi vài món trông ngon miệng. Bặc Tuyết có vẻ hào hứng, ăn ngon lành. Vẻ này của cô giống như một du khách đi chơi thuần túy.
"Bặc Tuyết, tôi nghĩ An Diệp có thể không giống như em tưởng, nếu tôi nói cho em biết..." Từ Tuấn chưa dứt câu đã bị Bặc Tuyết, miệng vẫn đang nhai, cắt ngang.
"Món này ngon lắm, cậu cũng ăn đi, nguội rồi không ngon đâu." Bặc Tuyết nói với nụ cười tươi.
"Bặc Tuyết, thực ra..."
"Thôi được rồi, tôi biết cậu muốn nói gì, nhưng tôi không muốn nghe, nên hôm nay cậu chiều tôi vui vẻ đi."
"Được, tôi đi cùng em."
Một ngày trôi qua, cả hai không nhắc đến An Diệp nữa, giống như những du khách khác, tận hưởng trọn vẹn mua sắm và ẩm thực.
Chiều tà, Bặc Tuyết đang dọn quà thì Từ Tuấn chạy ù vào: "Bặc Tuyết, nhanh lên, An Diệp biết em ở đây rồi, em có muốn gặp cậu ấy không?"
Quà rơi xuống chân, Bặc Tuyết nhìn Từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-mua-dong-khong-lanh/3403140/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.