Tâm trạng tốt, Bặc Tuyết ăn ngon miệng, có lẽ cho cả hai một cơ hội, mọi chuyện sẽ có kết cục khác.
"Tiểu Tuyết, con có yêu đương không đấy, sao mặt mày hớn hở thế?" Mẹ đùa cô.
"Con đâu có đâu mẹ." Bặc Tuyết vội lắc đầu.
"Khỏi giấu mẹ, mẹ là người đi trước mà, người đó là ai? Bạn đại học hay đồng nghiệp của con?" Mẹ bắt đầu tra hỏi dồn dập Bặc Tuyết.
"Mẹ, bây giờ mới có bắt đầu, tương lai không biết sao đâu." Bặc Tuyết xấu hổ cười.
"Con cũng lớn rồi, đến tuổi yêu đương rồi. Nhưng lần này nhớ tìm người tốt với con, đừng để ai làm tổn thương con nữa. Hồi đó nếu không phải thằng nhóc đó bỏ rơi con, con đâu phải cực khổ thế này." Mẹ thở dài.
Trái tim Bặc Tuyết nhói lên, chẳng lẽ mẹ không thích anh ấy sao? Cũng phải, nói cho cùng, mẹ không ghét anh đã là may rồi.
Với tâm lý ảo tưởng, Bặc Tuyết không biết rằng sau này sẽ gây ra bão tố khủng khiếp. Lúc này cô hạnh phúc vì có anh.
Ngày tháng trôi qua, đến sinh nhật An Diệp. Do mấy năm qua anh vẫn ăn mừng cùng bạn bè nên mặc dù giờ có Bặc Tuyết rồi, anh vẫn không thể để bạn bè sang một bên.
"Này, Bặc Tuyết, giờ em ở đâu? Tối anh đặt phòng riêng ở Loving, tan làm em chờ anh đón nhé, nghe chưa?" An Diệp vừa cầm điếu thuốc vừa gọi điện cho Bặc Tuyết.
"Em biết rồi, em sẽ đợi anh. Này, anh muốn quà gì đấy?" Bặc Tuyết dù bận vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-mua-dong-khong-lanh/3403135/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.