Trên đường về, Bặc Tuyết ngồi không yên với đủ loại ánh mắt khó hiểu, nhìn kẻ gây ra chuyện ngồi khoanh chân khoái trá chơi điện thoại bên cạnh, cô nổi cơn thịnh nộ.
"An Diệp, cậu cố ý đúng không, cố tình bắt tôi giúp cậu lừa mọi người. Còn nói tôi là bạn gái cậu, cậu nghĩ ra cái trò gì thế?" Nghe Bặc Tuyết mắng, An Diệp không hề cảm thấy ân hận, thậm chí còn thấy ngọt ngào, anh tự nhiên nói: "Làm bạn gái tôi có gì không tốt, tôi mới là người bị tổn thương chứ."
Bặc Tuyết tức đến phát khùng: "Sao cậu nói ra miệng được cơ chứ, nụ hôn đầu của tôi mất một cách vô lý như vậy sao, cậu còn mặt dày nói cậu bị tổn thương à?" Thấy Bặc Tuyết tức giận, An Diệp chế nhạo cười nói: "Đương nhiên tôi bị tổn thương rồi, đó cũng là nụ hôn đầu của tôi. Tôi, An Diệp đoá hoa tươi đẹp nhất, giờ bị một cô gái bình thường như cậu cướp mất, không phải tổn thương là gì?"
Nghe lời anh, Bặc Tuyết bật cười, cười vì tức. Cô nhìn An Diệp lạnh lùng, còn gì để nói nữa, người vô liêm sỉ thiên hạ vô địch. Thấy ánh mắt của An Diệp như muốn nói lời tôi không đúng à, Bặc Tuyết hừ một tiếng: "Đúng rồi, tôi không xứng với cậu, cậu An chịu tổn thương rồi, vậy tôi có cần xin lỗi, bồi thường cho cậu không?"
An Diệp nhìn Bặc Tuyết cười khúc khích: "Vì cậu thành khẩn muốn xin lỗi tôi như vậy, thì tôi miễn cưỡng chấp nhận vậy."
Nói rồi anh cười to. Bặc Tuyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-mua-dong-khong-lanh/3403119/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.