Chuyện hôm đó nhờ sự che giấu cố ý của ba Bặc Tuyết nên trôi qua nhẹ nhàng, Bặc Tuyết cho đến khi về nhà bà ngoại cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng cho dù thời gian trôi nhanh, ánh mắt xa lạ của An Diệp vẫn còn ghi trong đáy lòng Bặc Tuyết.
"Tiểu Tuyết à, hôm nay là ngày đầu con đi học, đừng đến trễ nhé, phải tạo ấn tượng tốt với thầy cô trung học đấy." Bà ngoại đứng ngoài cửa gọi Bặc Tuyết vẫn nằm trên giường. "Con biết rồi ạ, tối qua con xem sách muộn một chút." Bặc Tuyết trả lời vừa thay quần áo. Mặc dù Bặc Tuyết vẫn đang học lớp 7, nhưng đã bắt đầu nghiên cứu kiến thức cấp 3 rồi, tối qua cô vẫn say sưa đọc sách giáo khoa cấp 3 đến khuya.
Sau khi rửa mặt xong, Bặc Tuyết cầm cặp sách, mặc áo khoác trắng đi ăn sáng. Nhìn cô chén cháo đã được múc sẵn, Bặc Tuyết cảm động, bà ngoại suốt 10 năm qua vẫn múc cháo sẵn cho cô, từ mẫu giáo đến trung học, dù cô đã lớn nhưng tình cảm của bà dành cho cô không hề thay đổi, cũng không nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ như mọi người, Bặc Tuyết sờ vết bớt đỏ trên mặt rồi từ từ ngồi xuống ăn sáng.
Nhìn đám đông ở cổng trường, Bặc Tuyết mừng là mình không để bà ngoại đưa tới, nói tắc nghẽn cũng không quá, bà ngoại đã già rồi làm sao có thể chen chúc trong đám đông được. Bặc Tuyết xem số lớp rồi nhìn bản đồ tìm lớp của mình, bỗng va phải một ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-mua-dong-khong-lanh/3403108/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.