——Editor: Mèo——- 
◎ “Có vẻ như hư vô mờ mịt, nhưng lại không thẹn với lòng.” ( hai hợp một) ◎ 
Sau khi tan tầm buổi tối, Cố Ngôn Sâm cùng Thẩm Quân về nhà. 
Rất nhanh đã đến nơi, hai người xuống xe, đi thang máy lên lầu, lại cùng nhau ra khỏi thang máy. 
Ngay khi bước vào hành lang, đèn cảm ứng âm thanh sáng lên. 
Cố Ngôn Sâm vẫn luôn cúi đầu không nói, như thể đang tự hỏi. 
Thẩm Quân Từ cảm thấy bầu không khí có chút kỳ lạ, cậu mở miệng nói: “Tôi không hiểu vì sao Đường Lộ lại phải giết chết Từ Nhã Bồi…” 
Đêm đó, bà ấy có rất nhiều cơ hội để ngăn chặn thảm kịch đó xảy ra.  
Liệu có phải do con gái bà ta đến tuổi phản nghịch hay không? 
Hay là bà ta cảm thấy con gái mình đang dần thoát khỏi sự khống chế của mình? 
Vậy nên bà ta quyết định giết hại con gái mình một cách dã man như thế? 
Nếu như động cơ là như thế thì vẫn có có chỗ không đúng. 
Cố Ngôn Sâm không trả lười cậu, mà đi đến năm lấy tay cậu. 
Thẩm Quân Từ nhận ra mình bị phát hiện, cậu cố trốn tránh, nhưng va vào tường, chạm vào miệng vết thương, cậu hít một ngụm khí. 
Cố Ngôn Sâm kéo tay cậu lại, vén ống tay của Thẩm Quân Từ lên, bên trong lộ ra một miếng băng vải, trên băng vải còn dính một vệt máu, nhìn thấy vết thương mới này, Cố Ngôn Sâm nhíu mày, trong lòng thắt lại không thể giải thích được. 
Hắn nắm cổ tay Thẩm Quân Từ, hỏi: “Pháp y Thẩm, cậu rốt cuộc nghĩ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-menh-phap-y/930540/quyen-2-chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.