Mười giờ sáng, Trung tâm Giám định Pháp y của Cục Cảnh sát Tân Thành. 
Cúp điện thoại xong, Thẩm Quân Từ quay lại trước thi thể, Ôn Uyển hỏi: “Pháp y Thẩm, có thể xác định được nguyên nhân tử vong không?” 
Thẩm Quân Từ nâng bàn tay của thi thể lên cho Ôn Uyển nhìn: “Tay của đứa trẻ chưa sạch, còn dính chút vụn trong móng tay, tôi đoán là bị dính phải lúc bóc vải. Hẳn là người chết ăn rất nhiều vải trước khi tử vong, lượng đường trong máu rất thấp, tôi nghi là ‘bệnh vải’.” 
Loại bệnh này thường xảy ra ở trẻ nhỏ suy dinh dưỡng, trẻ ăn quá nhiều vải, không ăn tối mà đi ngủ sớm dẫn đến hạ đường huyết và chứng viêm não cấp, dân gian hay gọi là “bệnh vải”, nặng sẽ gây nguy hiểm đến tính mạng. 
Ôn Uyển ồ một tiếng, cô cũng từng nghe đến một vài trường hợp về bệnh vải vào mùa hè, trước đó khám nghiệm tử thi chẳng qua là cảm thấy quái lạ, hơn nữa không xét nghiệm thi thể nên cô cũng không thể đưa ra phán đoạn. Ôn Uyển làm sao cũng không thể ngờ được đứa trẻ này có thể tử vong do ăn trái cây. 
Hai người làm xong khám nghiệm bên ngoài trong phòng pháp y, Cố Ngôn Sâm vừa vặn cũng về đến. 
Trước đó hắn nghe Thẩm Quân Từ nói sơ qua trong điện thoại, thế là đi thẳng đến phòng giải phẫu. 
Cố Ngôn Sâm nhìn thi thể một lượt, lại ngó ra nhìn Lý Sơ Mỹ ngồi bên ngoài, hỏi: “Gia đình đó à?” 
Thẩm Quân Từ ừ một tiếng, giải thích cho hắn nghe một chút về nguyên lý 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-menh-phap-y/930532/quyen-2-chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.