*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sắc trời ảm đạm, Cục Khí tượng đã dự đoán đêm nay sẽ có mưa.
Thẩm Quân Từ vào phòng, ngồi trên ghế salon một hồi mới lấy lại bình tĩnh.
Anh châm một nén hương trầm Tây Tạng theo thói quen, thưởng thức khói trắng lượn lờ giữa không trung. Ngửi mùi hương trầm, anh dần bình tĩnh lại.
Anh nhớ rõ mình đã từng đọc qua ở đâu, rằng con người có ba lần chết, lần chết đầu tiên theo nghĩa sinh học, lần chết thứ hai theo nghĩa xã hội, lần chết thứ ba là cái chết thực sự – bị tất cả mọi người lãng quên.
Lâm Hướng Lam làm Cục trưởng Cục Cảnh sát Tân Thành gần mười năm, trong mười năm đó, Tân Thành hoàn toàn lột xác.
Thế nhưng một con người như thế này đột ngột chết vì bệnh tật, chết ngay trong lúc làm việc.
Lâm Hướng Lam đã qua đời lâu như vậy, may mà trong thành phố này vẫn có người nhớ đến ông.
Thẩm Quân Từ sắp xếp cặp sách, bên trong có một tờ giấy chứng nhận pháp y.
Anh còn nhớ hồi điểm thi đại học của mình được công bố, Lâm Hướng Lam vừa xuất viện, sắc mặt vẫn hơi tái nhợt, quan tâm đến anh một cách bất thường, gọi anh vào phòng khách rồi hỏi: “Con muốn học trường nào?”
Lúc ấy anh đã chọn xong chuyên ngành từ lâu: “Học truyền thông, Đại học Bưu chính Viễn thông của Tân Thành.”
Lâm Hướng Lam sững sờ, không ngờ đến câu trả lời chắc nịch thế này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-menh-phap-y/930520/quyen-1-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.