Thoáng cái đã đến tiết thanh minh
Lăng Hoài cưỡi ngựa đầu đội ô sa, áo gấm thiêu hạt trắng có đoàn người hộ tống phía sau. Bá tánh trên phố không ngừng xì xào bàn tán: "Là tân trạng nguyên năm nay sao thật oai phong."
Lăng hoài đã giữ đúng lời hứa, hắn đã đề tên bảng vàng vào triều làm quan, hắn trở về làm rạng danh Tây Đệ, hắn đi đến gặp cha mẹ mình, tỏ vẻ sẽ tìm người mai mối đến nhà dạm hỏi cô nương hắn yêu, sẽ cho nàng làm Lăng phu nhân cùng hắn hồi kinh nắm tay đến già.
Trước cửa lớn Tần Gia lồng đèn trắng vẫn còn treo, hắn trộm nghĩ trong nhà nàng phải chăng có tang sự? Nhưng không sao chỉ cần đợi nàng để tang xong ba năm, sẽ kiệu lớn tám người khiêng rước nàng về. Gõ cửa lớn nhà nàng người bước ra là lão Thất phu đánh xe ngựa hay đi phía sau nàng nhưng chẳng bao giờ nói lời nào, lúc nào cũng lặng lẽ đứng từ xa trông chừng nàng như một vị trưởng bối.
Lăng Hoài lớn giọng hỏi: "Ta muốn gặp Tần Lão Gia, Tần Phu Nhân họ có ở phủ không."
Lão Thất lắc đầu nói: "Phu nhân lão gia đang ở mộ tiểu thư." Hắn thở dài lại không gặp được nàng rồi, giọng lão thất khàn đặc hắn không nghe rõ chữ cuối Lão Thất nói.
Ngay lúc đó một tiểu thiếu niên bước vào cửa lớn, nhìn thấy hắn liền hỏi hỏi: "Ngươi là ai?"
Nó không quan tâm cái chữ "Trạng Nguyên gia" mà quan tâm cái tên Lăng Hoài. Nó hớt ha hớt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-mai-ben-chan-nang/2748242/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.