Trong khu nhà dường như đều đã bị càn quét, Tư Đồ hẳn đã đem vật và người mang đi. Nhìn lệnh bắt người trước mắt một chút, tôi cười cười, tùy ý để còng tay lạnh lẽo mang vào cổ tay của tôi, ngồi trên chiếc xe cảnh sát màu trắng.
Tựa hồ rất khổ não đây, phải không? Nhìn vị cảnh quan trẻ tuổi trước mắt, tôi ngồi tại chỗ cười: “Tìm không được chứng cứ sao? Thật sự nếu không thả tôi đi, tôi cần phải kiện các anh ự ý xông vào nhà riêng của dân nga.” Muốn dùng cách đổ tội trả thù ta? Ngươi quá coi thường ta, Doãn Hách Thánh.
“Các anh cũng tra qua tư liệu và nhà của tôi rồi a.” Ta đã sớm chuẩn bị tất cả.
“Ngay cả chỗ bạn bè tôi cũng kiểm tra qua phải không?” Không chỉ có mỗi ngươi biết lấy tay cắt đoạn thôi.
Bỏ xuống cái còng tay chướng mắt, tôi cười vận động gân cốt, thực sự là vô tình a, Doãn Hách Thánh. Đã như vậy, ta cũng muốn sớm một chút thấy hình dạng của ngươi trong này đi, tựa hồ càng thú vị.
“Xem ra ta thực sự là đánh giá thấp ngươi.” Trên mặt Doãn Hách Thánh bắt đầu lộ ra nụ cười đến mê người, thế nhưng một chút tiếu ý cũng không truyền tới ánh mắt.
“Cho nên mới thú vị a.” Tôi cười cười, chơi đùa với chiếc chìa khóa trong tay, ngay cả nhà của ngươi ta cũng ra vào như thường đi.
“Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?” Doãn Hách Thánh không cười nữa, hắn xoay người ngực nằm tựa trên nệm, lạnh lùng nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-luyen-ti-vi-dich-ai-nhan/2212101/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.