Chớp mắt tỉnh lại, Hà Húc Đông theo phản xạ nhìn về phía đầu giường.
Hắn nhẹ nhàng thở ra, nhìn thân hình trần trụi của Hướng Hiểu Đông, đầu gối lên tay hắn sau ngủ, hô hấp đều đặn. Da thịt trắng nõn, cơ thể cong mềm mại, bị che lấp sau tấm chăn là những dấu vết mãnh liệt của đêm qua.
Bàn tay nhẹ vuốt mái tóc đen của người say giấc, nhẹ nhàng cảm nhận.
Kỳ thật đây không phải lần đầu tiên hắn làm như vậy, nhìn Hướng Hiểu Đông ngủ, cũng không phải lần đầu tiên dịu dàng ôm ấp cậu ấy nhưng mà khi đó hắn không biết… Không, phải nói là kháng cự, kháng cự chuyện hắn yêu cậu ấy.
Cho tới bây giờ hắn mới hiểu rõ, hóa ra dĩ vãng mỗi lần quay về nhà nhìn thấy cậu ấy, đã cảm thấy thỏa mãn.
“Thật xin lỗi!” Hắn khe khẽ nói bên tai Hướng Hiểu Đông, rồi lại không nỡ rời xa hôn cậu ấy một cái. Cố chấp, ngu muội của hắn đã khiến Hiểu Đông chịu khổ quá nhiều, tổn thương quá nhiều, vậy mà Hiểu Đông vẫn như trước nguyện ý tha thứ cho hắn.
Người trong lòng động đậy, mí mắt run run chậm rãi mở ra. Tầm mắt ngước lên bắt gặp cái nhìn của Hà Húc Đông, cậu ngờ ngợ chớp chớp mắt, ngần ngại gọi nhỏ.
“Húc Đông?”
“Chào.” Hà Húc Đông khẽ mỉm cười lần xuống thắt lưng người yêu, trên môi cậu ấy đặt lên một nụ hôn.
Hướng Hiểu Đông khẽ rùng mình, than nhẹ một tiếng ôm lấy Hà Húc Đông.
“May mắn…” Cậu hạ giọng nói.
“Làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-luyen-chuc-van/3249683/quyen-1-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.