Tự mạc
Tôi không muốn lại yêu anh lần nữa khiến bản thân lại chìm vào mê muội.
Để không cho anh cơ hội tổn thương tôi.
Thế nên tôi không muốn lại yêu anh,
Tôi không muốn lại yêu anh lần nữa vì tôi quá mệt mỏi.
Chỉ vì không muốn cam tâm tình nguyện để anh bắt làm tù binh.
Thế nên tôi không muốn lại yêu anh.
Tôi không nên yêu anh bởi vì tôi không muốn yêu
Cũng không muốn lại một lần nữa rơi vào ái tình của anh.
Ngày hôm nay tôi sẽ không yêu anh nữa.
Tuyệt luyến, đoạn tuyệt tình yêu say đắm.
Tuyệt luyến, tình yêu tuyệt vọng.
Tuyệt luyến, tuyệt đối yêu.
Tôi mờ mịt đứng ở đầu đường, trong lúc nhất thời không biết nên chạy đi đâu. Kỳ thực nơi nào cũng tốt, chỉ cần có thể chạy thoát khỏi anh, một người đàn ông làm tôi đau lòng, tan nát con tim.
Không nên yêu, không nên yêu nữa. Tôi không ngừng lặp lại điều đó trong tâm trí.
Đèn xanh, không tự chủ được theo đám đông băng qua đường, dù sao tôi cũng không biết nên đi tới chỗ nào, cứ để nước chảy bèo trôi đi!
Biết rằng không thể yêu anh, nhưng vẫn yêu. Biết rằng không nên thổ lộ tình cảm với anh, nhưng vẫn làm. Khiến cho vết thương trong lòng lại đau nhức đến khó chịu, hóa ra ngay từ đầu đều là mơ tưởng.
Ái tình, rốt cuộc có đạo lý gì sao?
Tôi nhìn đôi bàn tay trống trơn, giống như từ nơi đó đi ra, trên người ngoại trừ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-luyen-chuc-van/3249673/quyen-1-chuong-1-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.