🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

"Vào một ngày hơn hai mươi năm về trước, có một họa sĩ trẻ dẫn theo một cậu bé đến đây. Ông chăm chú nhìn ra biển để sáng tác. Từ lúc mặt trời lên cho đến lúc mặt trời lặn, ông đều không nói một câu. Khi hoàng hôn, mặt trời đẹp đẽ đang thu lại những ánh sáng le lói cuối cùng thì ông đi lại gần cậu bé con, treo cái còi thủy tinh lên ngực cậu bé."

"Ông nói, Tiểu Nê, chú đi ra đằng này một chút. Nếu cháu sợ, hoặc khi cháu cần chú thì chỉ cần thổi cái còi này lên, chú nhất định sẽ quay lại với cháu ngay, cháu nghe rõ chưa nào?" Cậu bé vừa nghịch cát vừa gật đầu... Nhưng do cậu chơi quá say sưa nên quên mất thổi còi. Đến tận khi trời tối, cậu đói lắm rồi, cậu mới nghĩ ra cần phải đi tìm chú... Lúc cậu thổi còi lên thì đại dương đã vô cùng tĩnh mịch, đến tiếng sống biển ì oạp cũng không còn nữa... Trên bờ, chỉ còn một bức tranh bị sóng biển đánh vào. Chú của cậu đã ra đi như vậy... Khi đó chú mới có hai mươi bảy tuổi thôi..."

"Về sau ông nội của cậu bé đã đến, sau một đêm dài tìm kiếm, thi thể người họa sĩ trẻ cũng được tìm thấy. Nhưng ông không bao giờ mỉm cười với cậu bé được nữa. Ông chỉ để lại duy nhất chiếc còi này và bức tranh đó..."

Giọng nói của Nghê Lạc Trần rất thê lương, những ngón tay dài của anh vuốt ve cái còi treo ở trước ngực tôi. Ý nghĩa của nó đã vượt ra ngoài giá trị mà nó vốn

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-lac-tran-duyen/51426/chuong-16.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Tuyết Lạc Trần Duyên
Chương 16: Bóng đè
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.